Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 2213: Cảnh giới Vĩnh Hằng! (3)

Mà Thời Không Trường Hà ẩn chứa sức mạnh thần bí, không ai có thể bay trên không trung của Thời Không Trường Hà.
Lục Trường Sinh cũng không ngoại lệ.
Vì vậy chỉ nghe “ùm” một tiếng, hắn đã rơi thẳng xuống Thời Không Trường Hà.
Tất cả mọi người đều mở to mắt, chăm chú nhìn cảnh tượng này.
Quả thực Lục Trường Sinh đã rơi vào Thời Không Trường Hà.
Đối mặt với Thời Không Trường Hà mênh mông, Lục Trường Sinh không hề hoảng sợ.
Ngược lại hắn còn cảm thấy rất quen thuộc.
Dù sao thì hắn đã quá quen thuộc với dòng nước mênh mông của Thời Không Trường Hà.
Hơn nữa giờ đây linh hồn Bất Hủ của hắn đã biến thành “chân ngã”.
Dù có sống mãi trong Thời Không Trường Hà cũng không thành vấn đề.
“Bắt đầu thôi, để vũ trụ Chân giới bành trướng…”
Lục Trường Sinh mặc cho dòng nước mênh mông của Thời Không Trường Hà tràn vào vũ trụ Chân giới.
Trong nháy mắt giống như “thời gian tăng tốc” vậy.
Vũ trụ Chân giới của Lục Trường Sinh dưới sự ăn mòn của nước sông Thời Không Trường Hà, bắt đầu bành trướng một cách nhanh chóng.
Lúc này vũ trụ Chân giới của Lục Trường Sinh không còn gì phải e dè nữa.
Nó cứ điên cuồng bành trướng.
Trên bờ Thời Không Trường Hà, tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt.
Bọn hắn có thể nhìn thấy vũ trụ Chân giới của Lục Trường Sinh đang điên cuồng bành trướng thế nào.
Hơn nữa tốc độ bành trướng còn có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Sở dĩ tốc độ bành trướng nhanh như vậy cũng vì Lục Trường Sinh đã rơi vào Thời Không Trường Hà.
Lại còn bị vô số nước sông Thời Không Trường Hà ăn mòn.
Tương đương với việc vũ trụ Chân giới của hắn trong nháy mắt đã trải qua vô số kỷ nguyên.
Trong khoảng thời gian dài đằng đẵng ấy, tất nhiên vũ trụ Chân giới của hắn sẽ tự động bành trướng.
Cộng thêm “chân ngã” gần như không có giới hạn, thế nên có thể mặc kệ vũ trụ Chân giới thoải mái bành trướng.
Mười lần, trăm lần, nghìn lần, vạn lần…
Lúc này tất cả mọi người đều không thể diễn tả được cảnh tượng mà mình nhìn thấy trước mắt.
Thời Không Trường Hà rộng lớn đến mức nào?
Gần như vô cùng vô tận.
Nhìn mãi cũng không thấy được điểm cuối.
Nhưng giờ thì sao?
Bọn hắn tận mắt chứng kiến vũ trụ Chân giới của Lục Trường Sinh điên cuồng bành trướng.
Tạo thành một mảng tối khổng lồ.
Dù vẫn ở trong dòng nước Thời Không Trường Hà nhưng kích thước khổng lồ đó đã bắt đầu có cảm giác tồn tại.
Rất dễ thấy.
Mọi người dường như chỉ có thể nhìn thấy một mảng tối khổng lồ.
Mảng vũ trụ khổng lồ này như thể che khuất cả Thời Không Trường Hà.
Khiến mọi người chỉ có thể nhìn thấy cái bóng khổng lồ của vũ trụ Chân giới mà không thể nhìn thấy Thời Không Trường Hà đâu nữa.
“Còn có thể làm như vậy sao?”
Trong lòng các vị Chúa Tể tràn đầy nghi vấn.
Chuyện này dường như hoàn toàn khác với cảnh “thăng cấp cảnh giới Vĩnh Hằng” mà bọn hắn tưởng tượng.
Phong cách quá khác biệt.
Thăng cấp cảnh giới Vĩnh Hằng không phải nên cảm ngộ sao?
Cảm ngộ ra gì đó, rồi cả thân xác và linh hồn cùng nhau thoát khỏi sự trói buộc của Thời Không Trường Hà.
Nhưng Lục Trường Sinh làm thế nào?
Thật không thể tin là hắn lại để vũ trụ Chân giới thoải mái bành trướng.
Hơn nữa còn không kiêng dè chút nào, hoàn toàn không có gì phải lo lắng nào, không có giới hạn nào cả.
Đây là muốn dùng kích thước của chính mình để “thay thế” Thời Không Trường Hà sao?
Với tốc độ bành trướng như vậy, kích thước của Lục Trường Sinh sẽ phát triển đến mức nào?
E rằng ngay cả Thời Không Trường Hà cũng “không thể chứa đựng” nổi.
Nhưng bản thân Lục Trường Sinh lại tỏ ra rất phấn khích.
“Đúng, chính là như vậy…”
“Chân ngã vô hạn, thân xác vô hạn…”
“Vô cùng vô hạn, như vậy có thể thoát khỏi Thời Không Trường Hà, vượt qua thời gian…”
Lục Trường Sinh không quan tâm người khác nghĩ gì.
Hắn vẫn luôn đi theo “Đạo” của riêng mình.
“Đạo” của hắn chính là bành trướng vô hạn.
Dùng linh hồn vô hạn dung hợp với thân xác vô hạn, từ đó sở hữu sức mạnh vô hạn.
Dùng vô hạn vượt qua hữu hạn.
Dù Thời Không Trường Hà có vô biên đến đâu thì trong mắt Lục Trường Sinh nó vẫn là hữu hạn.
Vô hạn vượt qua hữu hạn, điều này rất hợp lý.
Bành trướng, bành trướng rồi lại bành trướng.
Các vị Chúa Tể chỉ có thể đờ đẫn nhìn cảnh tượng trước mắt.
Trước vũ trụ Chân giới rộng lớn của Lục Trường Sinh, Thời Không Trường Hà dường như đã lu mờ.
Thậm chí Lục Trường Sinh còn thu lại Bia Trấn Giới.
Trước đó Lục Trường Sinh đã thúc đẩy Bia Trấn Giới, trấn giữ một khu vực Thời Không Trường Hà để vũ trụ Chân giới của hắn không bị Thời Không Trường Hà cuốn trôi đi.
Nhưng giờ đã không cần tới Bia Trấn Giới nữa rồi.
Bản thân kích thước của hắn đã lớn đến mức khó có thể tưởng tượng.
Ngay cả Thời Không Trường Hà cũng không thể “cuốn trôi” hắn được nữa.
Chỉ cần hắn không muốn đi thì hắn có thể ở lại đây mãi mãi.
Cảm nhận được khí tức được tạo ra từ kích thước khổng lồ của Lục Trường Sinh.
Dù trên bờ có vô số Chúa Tể.
Nhưng sâu trong lòng bọn hắn cũng cảm thấy vô cùng kinh hãi.
Giờ Lục Trường Sinh còn là Chúa Tể gì nữa?
Chỉ sợ hắn thổi một hơi thôi cũng có thể thổi chết một đám Chúa Tể.
Chỉ một hơi thở nhẹ nhàng cũng có thể khiến vô số vũ trụ sụp đổ.
Thậm chí bọn hắn còn nảy sinh một cảm giác rất vớ vẩn.
Đây là sức mạnh vĩ đại đến nhường nào?
Có lẽ cảnh giới Vĩnh Hằng cũng chỉ như vậy chăng?
Nhưng bọn hắn đều chưa từng thấy cảnh giới Vĩnh Hằng.
Tất nhiên không biết cảnh giới Vĩnh Hằng là tồn tại thế nào.
Theo thời gian trôi qua, kích thước của Lục Trường Sinh vẫn luôn phình to.
Đến một ngày nào đó, kích thước đạt đến một mức độ nhất định.
Lục Trường Sinh đột nhiên cảm thấy, dường như Thời Không Trường Hà cũng chẳng đáng là gì.
Sự trói buộc của nơi này với hắn thật nhỏ bé.
Vì thế Lục Trường Sinh nhấc chân lên.
“Ầm ầm.”
Toàn bộ Thời Không Trường Hà đều rung chuyển.
Như thể Thời Không Trường Hà sắp sụp đổ vậy.
Sau đó Lục Trường Sinh bước một bước ra khỏi Thời Không Trường Hà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận