Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 200. Một mình tiến vào quân trận, phá cửa thành giữa vạn quân!



Chương 200. Một mình tiến vào quân trận, phá cửa thành giữa vạn quân!




Lục Trường Sinh không cần nghĩ ngợi, lập tức tung người nhảy lên, vọt qua đỉnh đầu các binh sĩ, đi tới trước cánh cửa thành.
Thậm chí Lục Trường Sinh còn chẳng dừng lấy một giây, cứ thế vung tay đấm mạnh lên cánh cửa to lớn trước mặt.
“Rầm rầm”.
Thần Long tam biến tăng thêm Tam Trọng Lãng tạo ra sức mạnh gần năm trăm đỉnh, quả thực khó mà tưởng tượng nổi.
Chỉ với ba quyền mà cửa thành đã không chịu nổi, bị Lục Trường Sinh cứng rắn đập ra một lỗ hổng to đùng.
“Ha ha ha...”
Lục Trường Sinh nhanh chóng chui ra khỏi cửa thành, xong mới lại ngửa mặt cười to.
Thoải mái, thật sự là vô cùng thoải mái.
Đây chính là đánh xuyên qua quân trận, phá cửa thành giữa vạn quân ngay trước mắt bao nhiêu người.
Võ giả chính là như thế!
Thiên hạ rộng lớn, còn có thứ gì có thể ngăn cản một võ giả như vậy?
Không lâu sau các binh sĩ cũng đã thanh tỉnh.
Họ chỉ thấy cửa thành tả tơi nên cứ ngơ ngác nhìn nhau.
Không phải họ chưa từng đối phó với võ giả, thậm chí võ giả cảnh giới Thần Lực cũng từng bị họ vây giết rồi.
Thế nhưng đã bao giờ họ gặp phải một võ giả khủng bố thế này đâu?
“Đó là ai? Sao lại uy mãnh tới vậy?”
Một vị tướng lĩnh hỏi.
“Có lẽ đó là một trong số ít nhân vật có thể tung hoành thiên hạ mà giang hồ vẫn đồn...”
Dùng mấy quyền đã đánh vỡ cửa thành, một mình xông vào quân trận, phá cửa thành giữa vạn quân, tất cả chỉ như một trò đùa với hắn.
“Nhanh chóng sửa lại cửa thành, người như vậy chỉ cần không trở thành kẻ địch của đại quân là được rồi, hắn muốn đi thì cứ để hắn đi thôi.”
Tướng lĩnh dặn dò đám thuộc hạ như vậy.
Thật ra không cho hắn đi thì có thể làm gì đây?
Vốn họ cũng không thể ngăn nổi!
Tin tức ở cửa thành bị phong tỏa nên chỉ có một số binh sĩ biết chuyện, hơn nữa còn cho rằng đó là “kỳ văn”.
Có điều họ cũng không biết rốt cuộc người xông vào quân trận và phá cửa thành là ai.
Lúc này Lục Trường Sinh đã cách thành Thiên Giang rất xa, tuy lần này không dẫn ngựa theo nhưng giờ Lục Trường Sinh rất mạnh, dù chỉ dùng chân đi đường thì tốc độ cũng không kém gì so với cưỡi ngựa.
Chẳng qua là sẽ hơi mệt thôi.
Tới thành trấn kế tiếp Lục Trường Sinh mới mua một con ngựa, sau đó đi thẳng về phía phủ Trạm Hải.
Lục Trường Sinh đã lên kế hoạch tới phủ Trạm Hải từ lâu rồi.
Chỉ có ở phủ Trạm Hải mới có thể giúp hắn gia tăng tiến độ Hải Lãng Ý Cảnh.
Tạm thời hắn sẽ không quay về phủ Nam Dương, đợi sau này có cơ hội sẽ quay lại thăm sau.
So với phủ Nam Dương thì rõ ràng phủ Trạm Hải phồn vinh hơn nhiều.
Hơn nữa thương mại đường biển ở nơi này còn rất hưng thịnh, hội tụ kỳ trân khắp bốn bể, bất kể là võ đạo hay kỳ trân bí bảo gì phủ Trạm Hải cũng có.
Nếu Lục Trường Sinh muốn tiến thêm một bước trên con đường võ đạo thì rõ ràng phủ Trạm Hải sẽ thích hợp với hắn hơn.
Dọc đường đi Lục Trường Sinh cũng không gặp rắc rối gì.
Mấy ngày sau rốt cuộc Lục Trường Sinh cũng tới phủ Trạm Hải.
Tuy hiện giờ thiên hạ đại loại, khắp nơi đều là nạn dân lưu lạc.
Thậm chí phủ Thiên Giang còn bị giặc cỏ đánh chiếm, những nơi khác cũng không thoát khỏi khói lửa chiến tranh, nhưng phủ Trạm Hải vẫn phồn vinh như cũ, hơn nữa gần như không thấy nạn dân lưu lạc quanh đây.
Nguyên nhân rất đơn giản, bởi phủ Trạm Hải rất phồn vinh.
Nhờ lợi ích là thương mại đường biển mang lại, dân chúng bình thường dù không trồng trọt thì cũng có thể tới bến tàu làm công hoặc chạy việc vặt, dù sao cũng có thể lấp đầy bụng, sẽ không tới mức chết đói.
Lần này Lục Trường Sinh không dịch dung hoán trang thành “Đao Thập Nhị” mà xuất hiện với diện mạo vốn có của mình.
Dù sao nếu Lục Trường Sinh muốn ở lại thành Trạm Hải lâu dài, thậm chí hoàn toàn dung nhập vào cuộc sống nơi này thì cũng phải có một thân phận.
Trong thành Trạm Hải có môn phái.
Nhưng các môn phái thường chỉ chiêu mộ những người ít tuổi để bồi dưỡng ngay từ tấm bé, như vậy họ mới dễ sinh lòng trung thành với môn phái.
Tầm tuổi Lục Trường Sinh các môn phái sẽ không thu nhận.
Con đường gia nhập môn phái coi như phải bỏ.
Còn như tìm tới các thương hội hay thế gia lại càng không ổn.
Thương hội và thế gia có thể giúp ích gì cho việc luyện võ của Lục Trường Sinh chứ?
Hiện giờ Lục Trường Sinh đã luyện xong hết sáu mươi tám môn vũ kỹ.
Thật ra chỉ dựa vào vũ kỹ bán ở chợ đêm để gia tăng ngộ tính đã rất khó.
Vẫn nên tìm con đường mới để học các loại vũ kỹ thì hơn.
Môn phái là lựa chọn tốt nhất, nhưng Lục Trường Sinh không thể gia nhập môn phái được.
Mà thế gia và thương hội lại chẳng có mấy loại võ công.
Quan phủ càng không có khả năng.
Quan phủ và giang hồ thật ra là hai mặt tách biệt, nước sông không phạm nước giếng.
Dù quan phủ có võ công thì cũng phải có thân phận rõ ràng, hơn nữa còn phải trải qua khảo sát, lập công, cống hiến... mới được học, nói chung là rất rắc rối.
Cân nhắc một lượt thì thấy Lục Trường Sinh cũng không có nhiều lựa chọn lắm.
“Bang phái!”
Lục Trường Sinh nhớ tới một loại thế lực rất đặc biệt trong thành Trạm Hải.
Thành Trạm Hải là nơi thương mại đường biển rất phát triển, thương nghiệp phồn vinh.
Hơn nữa bến tàu lại càng là nơi dễ kiếm được những món béo bở.
Nơi này cũng tồn tại một số bang phái, nhưng trong bang phái có rất nhiều cao thủ, hơn nữa các thế lực khá hỗn tạp.
Vả lại giá trị vũ lực của bang phái cũng rất cao, so ra chẳng kém gì các môn phái cả.
Thành Trạm Hải có ba bang phái lớn, lần lượt là bang Tứ Hải, Hội Tam Giao và bang Sáp Huyết.
Lục Trường Sinh không cần suy nghĩ lâu lắm.
Trong ba bang phái lớn này thì bang Tứ Hải chắc chắn là bang phái đứng đầu rồi.
Lục Trường Sinh tất nhiên sẽ chọn bang đứng đầu.
Có điều Lục Trường Sinh không định dùng thân phận võ giả để gia nhập bang Tứ Hải mà là dùng thân phận “lang trung”.
Điểm khác biệt giữa bang phái và môn phái chính là chỗ này, bang phái có thể thu nhận người ngoài làm thành viên. Hết chương 200.



Bạn cần đăng nhập để bình luận