Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 1724: Quan sát Thiên giới sinh ra! Lục Trường Sinh ngưng tụ chân linh, chiếu rọi vạn vật! (4)

Cảnh giới này dựa theo lý luận của Thập Tam Trọng Chân Ngã Pháp.
Đến tầng thứ mười ba là có thể ngưng tụ chân linh!
Chân linh rất thích hợp với sinh mệnh Hỗn Độn.
Đừng thấy sinh mệnh Hỗn Độn có vẻ chỉ đi theo con đường nhục thân.
Chỉ cần nhục thân vô địch.
Nhưng thật ra tới cấp độ sinh mệnh Hỗn Độn, tâm linh cũng dần dần lột xác thành chân linh.
Chân linh chiếu rọi vạn vật.
Chân linh tất nhiên cũng có thể gây dựng lại nhục thân, từ đó lột xác thành sinh mệnh Hỗn Độn.
Không có chân linh thì chắc chắn không cách nào lột xác thành sinh mệnh Hỗn Độn.
“Tâm linh của ta đã viên mãn, thế nhưng có thể tiến vào khu trung tâm của Thiên giới, đó là trung tâm ý chí của một tòa thế giới Hỗn Độn, cơ duyên như vậy chỉ có thể gặp mà không thể cầu.”
“Một tòa thế giới Hỗn Độn gần như đại biểu cho vạn vật. Nếu như có thể cảm ngộ thế giới Hỗn Độn thì có thể giúp tâm linh lột xác thành chân linh, cũng chính là từ tầng thứ mười tới tầng thứ mười ba theo lý luận của Thập Tam Trọng Chân Ngã pháp.”
“Bất kể thế nào cũng phải thử một lần…”
Trong lòng Lục Trường Sinh đang cực kỳ thanh tỉnh.
Đồng thời hắn cũng bắt đầu tu luyện tầng thứ mười của Thập Tam Trọng Chân Ngã Pháp.
Tu luyện cấp độ chỉ tồn tại về mặt lý luận.
Cảnh tượng Thiên giới sinh ra cực kỳ thích hợp để chân linh ngưng tụ.
Đạo sinh nhất, nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh vạn vật…
Thiên giới cũng đã đi từ không tới có như vậy.
Mà chân linh quả thực có thể chiếu rọi vạn vật.
Theo thời gian trôi qua, sự thấu hiểu của Lục Trường Sinh đối với vạn vật cũng đạt tới mức độ không thể tưởng tượng nổi.
Càng hiểu rõ thì Thập Tam Trọng Chân Ngã Pháp của Lục Trường Sinh lại càng tăng mạnh.
Tầng thứ mười, tầng thứ mười một, tầng thứ mười hai…
Đến tầng thứ mười hai, dường như Lục Trường Sinh gặp phải bình cảnh, hắn không thể tiến lên được nữa.
Trong quá trình quan sát Thiên giới hắn thấy cảnh Thiên giới sinh ra người tu hành, thậm chí thấy được bóng dáng Bàn Tổ.
Bàn Tổ là vị Đạo Tổ thứ nhất của Thiên giới.
Đối phương tự sáng tạo ra hệ thống tu hành.
Đặc biệt là đạo quả, đối phương đưa đạo quả dung nhập vào Thiên giới, cuối cùng lại thành tựu Đạo Tổ vân vân.
Thậm chí giờ Lục Trường Sinh cũng biết rõ phải làm thế nào để thành tựu Đạo Tổ.
Thì ra muốn thành tựu Đạo Tổ thì nhất định phải có “ngã đạo bất hủ” .
Mà thế nào là “ngã đạo bất hủ”?
Cuối cùng Bàn Tổ chọn cách để “Đạo” của bản thân cũng dung nhập vào ý chí Thiên giới.
Trở thành một phần của ý chí Thiên giới.
Cứ vậy chỉ cần Thiên giới không diệt thì “Đạo” của Đạo Tổ cũng sẽ tồn tại mãi mãi, tương đương với bất hủ.
Cách này tương đương với chuyện “mưu lợi”.
Kỳ thực về bản chất thì đạo của Đạo Tổ cũng không phải là dựa vào chính mình để “bất hủ”.
Mà dựa vào “mưu lợi”.
Có điều một khi để đạo của chính mình dung nhập vào ý chí Thiên giới thì ý thức của bản thân trên thực tế cũng bất tri bất giác bị ý chí Thiên giới ảnh hưởng.
Loại ảnh hưởng này là kiểu thay đổi một cách vô tri vô giác.
Thậm chí ngay cả bản thân cũng không hề phát hiện ra.
Phương thức tu hành này kỳ thực không ảnh hưởng tới việc tu sĩ đạt tới Đăng Thần thất giai, bát giai thậm chí cả cửu giai.
Nhưng lại có một ảnh hưởng trí mạng, đó là không cách nào ngưng tụ chân linh.
Đúng, các vị Đạo Tổ dung nhập ý chí Thiên giới, trong lúc vô tình bị ý chí Thiên giới ảnh hưởng nên bất kể thế nào cũng không thể ngưng tụ chân linh.
Dù sao, chân linh tuyệt đối nghiêng về bản thân.
Sao có thể chịu ảnh hưởng của ngoại lực?
Một khi không thể ngưng tụ chân linh thì cũng không có cách nào để lột xác thành sinh mệnh Hỗn Độn.
Bởi vậy đi theo hệ thống tu hành của Thiên giới thì cao nhất cũng chỉ có thể đạt tới cấp độ Đăng Thần cửu giai.
Giờ phút này Lục Trường Sinh đã hoàn toàn hiểu rõ.
Hắn lại tiếp tục quan sát.
Giây phút khi Bàn Tổ dung nhập ý chí Thiên giới, thế cục của toàn bộ Thiên giới đều đã thay đổi.
Tương đương với tấm màn che phủ Thiên giới được kéo ra, từ đây Thiên giới tiến vào thời đại Đạo Tổ.
Lục Trường Sinh nhìn thấy Thiên giới càng lúc càng thêm phồn vinh.
Kỳ thực trong lòng hắn cũng đang thầm tự hỏi.
Trong một thế giới Hỗn Độn không có sinh mệnh tu thành sinh mệnh Hỗn Độn cũng là chuyện không thể bình thường hơn được.
Trong Hỗn Độn mênh mông rốt cuộc có bao nhiêu thế giới Hỗn Độn?
Phải nói là nhiều vô số kể.
Thế nhưng lại có bao nhiêu thế giới Hỗn Độn có thể sinh ra sinh mệnh Hỗn Độn?
Chỉ sợ cả vạn tòa thế giới cũng không có một ai!
Không thể tu thành sinh mệnh Hỗn Độn mới là trạng thái bình thường.
Nếu có thể đạt tới Đăng Thần cửu giai cũng rất khá rồi.
Về phần sinh mệnh Hỗn Độn?
Chỉ có thể xem mệnh.
Thế nhưng giờ Lục Trường Sinh đã biết.
Như vậy hắn sẽ không trở thành “Đạo Tổ” của Thiên giới giống như Bàn Tổ.
Dù sao hắn cũng là vô thượng thiên kiêu.
Hắn nhất định sẽ thành sinh mệnh Hỗn Độn.
Giờ phút này, “chấp niệm” trong lòng Lục Trường Sinh dường như được cởi bỏ.
Hệ thống tu hành Thiên giới cũng tốt, mà hệ thống tu hành khác cũng được.
Mục đích cơ bản đều vì có thể trợ giúp hắn tiến thêm một bước.
Nếu có loại tu hành nào không thể giúp hắn tiến thêm một bước thì hắn sẽ bỏ qua loại tu hành đó ngay.
Trạng thái của Lục Trường Sinh lúc này có thể coi là “đạo tâm tươi sáng”.
Hết thảy dường như cũng được giải quyết một cách dễ dàng.
“Rầm.”
Tâm linh Lục Trường Sinh thông thấu.
Nếu tâm linh có thể nhìn thấy bằng mắt thường thì hiện giờ có thể thấy tâm linh của Lục Trường Sinh sáng óng ánh không gì sánh được, giống như từng viên bảo thạch lộng lẫy, không còn một chút tỳ vết nào.
Trong trạng thái này, rốt cục Thập Tam Trọng Chân Ngã Pháp cũng phá vỡ bình cảnh, hoàn toàn ngưng tụ ra “chân linh”.
“Chân linh…”
Lục Trường Sinh thấp giọng lầm bầm.
Lúc này hắn không cần phải quan sát lịch sử phát triển Thiên giới nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận