Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 1143. Sáu mươi năm gặp cố nhân! Hôm qua đã thành họa, cảnh còn người mất! (2)



Chương 1143. Sáu mươi năm gặp cố nhân! Hôm qua đã thành họa, cảnh còn người mất! (2)




Lý Hồng Trang run rẩy, trên mặt đều là khó tin.
Lục Trường Sinh nắm lấy Lý Hồng Trang, đỡ lấy thân thể của nàng.
Hiện tại Lục Trường Sinh đã chắc chắn bà lão quả thật chính là Lý Hồng Trang.
Nói đến viện tử này, ngoại trừ Lục Trường Sinh ra, quả thật chỉ có Lý Hồng Trang biết đến.
Chỉ là, Lý Hồng Trang thoái ẩn giang hồ, lại luôn ở trong viện tử này.
Không cần nói cũng biết mục đích của đối phương.
Có những chuyện, không phải là Lục Trường Sinh không biết.
Chỉ là đạo bất đồng.
Hiện tại song phương chỉ có thể dùng phương thức này để gặp mặt.
“Đúng, là ta.”
“Sự thần kỳ của Võ Đạo, trường sinh cũng không tính là gì.”
“Ta đã đi rất xa rất xa trên con đường Võ Đạo, đừng nói là mấy chục năm, cho dù là mấy trăm năm, mấy nghìn năm, thậm chí là mấy vạn năm, ta cũng sẽ có dáng vẻ như hiện tại.”
Lục Trường Sinh đỡ lấy Lý Hồng Trang ngồi xuống.
“Lẽ nào ngươi đã thành thần tiên trong truyền thuyết?”
Lý Hồng Trang từng bước chân vào giang hồ.
Cũng có nghe qua truyền thuyết về thần tiên.
Nhưng ban đầu nàng luôn cảm thấy đó là lời nói vô căn cứ.
Hiện tại nhìn thấy Lục Trường Sinh, nàng mới biết được thì ra thế gian thật sự có thần tiên bất lão!
“Ta biết ngay là ngươi bất phàm mà.”
“Vốn với tầm mắt của ta, có thể chỉ sẽ cảm thấy ngươi có thể trở thành cao thủ tuyệt đỉnh giang hồ, không ngờ hôm nay ngươi lại thành thần tiên bất lão.”
Trên mặt của Lý Hồng Trang nở nụ cười.
Nhưng nụ cười này rất miễn cưỡng.
Đã từng, nàng cho rằng Lục Trường Sinh sớm chết rồi.
Nếu không cũng sẽ không thể nào mấy chục năm không trở về thành Nam Dương.
Không ngờ Lục Trường Sinh đã trở thành thần tiên bất lão.
Nàng khổ đợi mấy chục năm.
Đến bây giờ đầu tóc bạc trắng, mặt mũi nhăn nheo, dần dần già đi mới đợi được Lục Trường Sinh, còn có ý nghĩa gì?
“Lý... Lý cô nương, tại sao ngươi lại ở nơi này?”
Thật ra Lục Trường Sinh liếc mắt là có thể nhìn ra, có lẽ Lý Hồng Trang vẫn chưa thành thân, thậm chí vẫn chưa phá thân.
Lý Hồng Trang run rẩy ngồi thẳng người, ánh mắt đục ngầu nhìn Lục Trường Sinh nói: “Có lẽ ngươi đã đoán được là ta đang đợi ngươi, hơn nữa đã đợi ngươi rất lâu rất lâu rồi...”
“Đã từng, ta từng một lần nghĩ ngươi đã chết.”
“Nhưng vẫn ôm một tia hy vọng, cho nên ta luôn trông coi viện tử này, hy vọng có một ngày ngươi trở về thành Nam Dương, trở lại viện tử này, ta có thể gặp lại ngươi một lần...”
Lục Trường Sinh im lặng.
“Ta có một cách có thể để ngươi lần nữa sống lại, cải lão hoàn đồng, khôi phục tuổi trẻ.”
“Ngươi có bằng lòng thử hay không?”
Lý Hồng Trang im lặng một lúc lâu, bỗng nhiên nàng nở nụ cười.
“Ngươi vẫn giống như trước đây.”
“Giữa ngươi và ta, đạo bất đồng, bản thân cũng không phải là người chung một con đường.”
“Là ta say đắm.”
“Có điều, có thể gặp lại ngươi một lần, ta đã hài lòng rồi.”
“Ta đã cuối đời, sống không được bao lâu nữa. Cho dù có thể trở về thanh xuân, nhưng không thể trở về như lúc trước.”
“Hãy để ta từ từ biến mất trong năm tháng đi...”
Lý Hồng Trang lắc đầu.
Nàng không muốn.
Hoặc là nói, giây phút nàng nhìn thấy Lục Trường Sinh, cũng đã hoàn toàn hiểu ra.
“Chúng ta cũng được xem là cố nhân gặp lại.”
“Nào, ngồi xuống ăn bữa cơm hẵng đi.”
Vì vậy, Lý Hồng Trang run rẩy đứng dậy đi nấu cơm.
Đã nhiều năm Lục Trường Sinh chưa dùng bữa.
Nhưng giờ phút này, hắn lại lặng lẽ chờ đợi.
Rất nhanh, Lý Hồng Trang làm một bàn đồ ăn, đều là mấy món thường ngày trong nhà.
Lục Trường Sinh cũng nhấm nháp.
Mùi vị không tồi.
Hai người họ cứ như bạn già lâu năm, vừa ăn vừa trò chuyện.
Lý Hồng Trang kể chuyện xưa nàng từng lưu lạc giang hồ.
Lục Trường Sinh thì kể chuyện xưa hắn vượt mọi chông gai trên con đường Võ Đạo.
Bữa cơm này, ăn phải mất đến hai ba canh giờ.
Ăn đến khi mặt trời lặn, sắc trời đã mờ nhạt.
“Thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn.”
“Lục... Lục đại ca, ta biết ngươi muốn tiếp tục đi con đường của ngươi, tiếp tục theo đuổi Võ Đạo đỉnh phong.”
“Vậy thì có duyên gặp lại.”
Lục Trường Sinh gật đầu: “Được, có duyên gặp lại.”
Vì vậy, Lục Trường Sinh sải bước ra ngoài, rời khỏi viện.
Lý Hồng Trang đứng dậy, đưa mắt nhìn về phương hướng Lục Trường Sinh rời đi.
Trên mặt của nàng vẫn luôn mang theo nụ cười.
Lần từ biệt này, đa phần sẽ không còn gặp lại nữa.
Nhưng nàng không oán không hối hận.
Lục Trường Sinh vừa sải bước đến hư không.
Cách hư không, hình như hắn nhìn thấy Lý Hồng Trang vẫn đứng ở nơi đó nhìn hắn rời đi.
Giây phút này, ký ức trong đầu Lục Trường Sinh giống như từ từ phủ đầy bụi.
Cứ như trở thành một bức tranh cổ xưa.
Rất xa rất xa!
Lục Trường Sinh hiểu rõ, tất cả đã từng, đều “từ biệt” với hắn vào giây phút này.
“Đi thôi, nên rời đi rồi...”
Bóng dáng của Lục Trường Sinh trong nháy mắt hóa thành một tia sáng, xẹt qua chân trời, biến mất không còn hình bóng.
...
Lục Trường Sinh lần nữa trở về Cực Đạo Thánh Địa.
Trong chuyến này hắn lần nữa trở về nơi bản thân quen thuộc, cũng nhìn thấy người quen.
Trong lòng không chút lo lắng.
Hiện tại hắn chỉ muốn leo lên đỉnh phong của Võ Đạo!
Thời gian trôi qua từng chút một, trong nháy mắt một năm đã đến.
Hôm nay, hình như Lục Trường Sinh có cảm giác.
Bỗng nhiên hắn ngẩng đầu.
Hắn cảm giác hư không bốn phía dường như đang chịu đựng áp lực cực lớn.
Hình như toàn bộ thế giới đều đang “gào thét”.
“Đây là... Võ Tổ giáng lâm?”
Lục Trường Sinh lập tức có suy đoán.
Võ Tổ giáng lâm!
Hơn nữa là chân thân giáng lâm.
Nếu không sẽ không có động tĩnh lớn như vậy.
Hiện tại trên cơ bản Lục Trường Sinh đã hiểu được cực hạn của Tiên Võ Giới.
Cực hạn của Tiên Võ Giới thật ra chính là Võ Đạo Chí Tôn.
Còn về Võ Tổ?
Ba vị Võ Tổ, thậm chí là mấy Đại Thừa đều tiến đến Giới Hải, tìm kiếm cơ duyên bên trong Giới Hải, từ đó tăng lên Đại Thừa, tăng lên Võ Tổ.
Tăng lên Võ Tổ ở Tiên Võ Giới?
Vậy khó quá rồi.
Nhìn tình hình hiện tại thì sẽ biết.
Một chân thân Võ Tổ giáng lâm, toàn bộ Tiên Võ Giới đều đang “gào thét”. Hết chương 1143.



Bạn cần đăng nhập để bình luận