Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 111. Sinh Tử Huyền Quan xuất hiện, đã đến thời cơ cho cảnh giới Thần Lực!



Chương 111. Sinh Tử Huyền Quan xuất hiện, đã đến thời cơ cho cảnh giới Thần Lực!




Lục Trường Sinh không muốn thấy câu chuyện ở thôn Tiểu Hà lại tái diễn lần nữa.
"Nếu đã mất công đến đây rồi thì dọn dẹp hết luôn đi."
Lục Trường Sinh tỏa ra sát ý lạnh lẽo.
"Chạy mau!"
"Đầu lĩnh chết rồi, chạy mau đi!"
"Chạy vào trong rừng! Hắn chỉ có một mình, không thể phân thân được, không thể cùng lúc giết tất cả mọi người được."
Có rất nhiều tên sơn phỉ cực kỳ nhạy bén, chúng vừa thấy Đại Mạc Thập Tam Kỵ chết là lập tức nghĩ tới chuyện chạy trốn ngay.
Nơi này là núi rừng với địa hình rất phức tạp, một khi chúng đã vào sâu trong rừng thì một mình Lục Trường Sinh sẽ không thể nào đuổi theo được.
Nhưng đời nào Lục Trường Sinh lại để cho bọn chúng chạy trốn như thế?
"Vèo."
Khí huyết trong cơ thể Lục Trường Sinh nổ vang, hắn phóng tất cả khí huyết ra ngoài. Khí huyết lúc này còn nhiều hơn khi rút đại thụ che trời rất nhiều.
Khí huyết mênh mông cuồn cuộn tạo thành một đám huyết vân trong không trung.
"Đi."
Ngay sau đó, huyết vân nổ tung.
Vô số khí huyết lao nhanh tới khắp bốn phương tám hướng.
Những khí huyết lao đi khắp nơi này cũng nhanh chóng biến thành từng sợi Tàm Ti Kiếm.
Chỉ trong chớp mắt, Tàm Ti Kiếm bùng lên, chúng lấy Lục Trường Sinh làm trung tâm, khoanh vòng phạm vi mười trượng. Ở trong phạm vi đó, đã không còn một tên sơn phỉ nào sống sót.
Cũng vào lúc đó, Lục Trường Sinh lại tiếp tục nhảy một cái về phía đông sơn phỉ hơn.
Cứ dừng lại là Lục Trường Sinh lại triển khai Tàm Ti Kiếm, giết chết tất cả các sơn phi trong phạm vi mười trượng xung quanh.
Với biện pháp cuồng bạo này, nơi nào Lục Trường Sinh đi qua, nơi đó thủng trăm nghìn lỗ.
Tàm Ti Kiếm lấy Lục Trường Sinh làm trung tâm, nó tấn công tất cả những ai ở trong phạm vi mười trượng. Vậy là toàn bộ sơn trại tràn đầy tiếng kêu rên của đám sơn phỉ, cực kỳ thảm thiết.
Không cần tới một phút, sơn trại đã trở nên yên tĩnh.
Trong không khí là mùi máu tanh nồng, trên mặt đất là mấy trăm xác chết nằm la liệt.
Đây không phải chiến đấu, đây rõ ràng là đơn phương tàn sát!
Có lẽ vẫn còn một ít sơn phỉ chạy trốn được, thế nhưng cũng chỉ là một số cực kỳ, cực kỳ ít ỏi mà thôi.
Dù cho chúng có chạy trốn được đi nữa, thế nhưng khi đã trải qua một lần tàn sát như luyện ngục, được từ cõi chết trở về như vậy, e là ám ảnh trong lòng chúng sẽ rất khó để xóa mờ.
Lục Trường Sinh bước từng bước tới rồi dừng lại trước mặt một tên sơn phỉ.
Có lẽ đây là tên sơn phỉ duy nhất còn sống sót của sơn trại này.
Tên sơn phỉ nơm nớp lo sợ, mặt mày lộ rõ vẻ hoảng loạn.
"Người của Bạch Liên giáo ở đâu?"
Lục Trường Sinh hỏi.
"Chạy... chạy rồi."
"Là lão giả mặc áo bào trắng, được mọi người gọi là Chử lão."
"Lúc ngài và mười ba vị đầu lĩnh đại chiến, Chử lão thấy không ổn nên đã âm thầm bỏ trốn rồi."
Sơn phỉ dè dặt nói từng chút một.
"Chử lão à?"
Lục Trường Sinh nhớ ra rồi.
Đúng là lúc trước, hắn có từng trông thấy lão giả mặc áo bào trắng kia.
Nhưng nào ngờ đối phương chính là Bạch Yêu trong lời đồn, hơn nữa chỉ trong chớp mắt đã chạy trốn mất dạng, đúng là lẻn rất nhanh.
Mà thôi, Bạch Yêu không quan trọng.
Chỉ cần thanh trừ được nạn trộm cướp thì Bạch Yêu cũng chẳng gây ra nổi chút bọt nước nào trong thành Nam Dương này.
"Xẹt."
Kiếm trong tay Lục Trường Sinh lóe lên, chỉ trong chớp máy, mũi kiếm đã xuyên thủng cổ họng của tên sơn phỉ trước mặt hắn.
Tên sơn phỉ cuối cùng trong sơn trại này đã chết.
Bây giờ, toàn bộ sơn trại này chỉ còn lại những xác chết ngổn ngang.
Lục Trường Sinh bắt đầu ngồi xổm xuống để "mò xác".
Hắn cũng ngại tìm kiếm trên người của từng này sơn phỉ.
Bởi thế, Lục Trường Sinh chỉ tìm trên thi thể của một số nhân vật quan trọng, ví dụ như các võ giả cấp độ Luyện Tạng.
Đầu tiên là Đại Mạc Thập Tam Kỵ, đây là những cái xác mà hắn nhất định phải lục soát thật kỹ.
Thậm chí, Lục Trường Sinh còn mò một cách rất cẩn thận.
Trải qua sự rèn luyện từ nhiều lần mò xác, tài nghệ này của Lục Trường Sinh cũng đã được nâng cao rất nhiều.
Lục Trường Sinh biết rõ tất cả nơi nào trên thi thể sẽ dễ dàng được dùng để giấu đồ vật, thậm chí một võ giả thường sẽ giấu cái gì ở đâu, hắn đều biết.
Dù cho nơi cất giấu những thứ quý giá sẽ rất kín đáo, thế nhưng Lục Trường Sinh chỉ cần tìm kiếm trên xác chết một lần là nhất định sẽ tìm ra được.
"Hả? Đây là..."
Lục Trường Sinh liên tục lục soát mấy cái xác, quả thật hắn đã tìm được một vài thứ trên người Đại Mạc Thập Tam Kỵ, đó là một quyển sách da dê!
Trên cuốn sách da dê này tràn ngập những chữ nhỏ lít nhít.
Xét về mặt văn tự, dù là đại mạc hay người đại lục Bắc Lỗ đi chăng nữa thì đều có văn tự tương tự như vương triều Đại Ngư, tất cả đều được lưu truyền từ thời cổ đại tới ngày nay.
"Bí pháp Càn Thiên Hóa Bảo!"
Cuốn da dê này là quyển sách có ghi chép lại một bí pháp của cảnh giới Thần Lực, chỉ có võ giả cảnh giới Thần Lực mới luyện tập được.
Trước đây, Lục Trường Sinh đã có một bí pháp với tên gọi Thần Long Biến, đây cũng là bí pháp của cảnh giới Thần Lực.
Nhưng có vẻ như bí pháp Thần Long biến là một bí pháp chiến đấu.
Còn bí pháp Càn Thiên Hóa Bảo thì khác.
Căn cứ theo những gì được ghi chép trên cuốn da dê này, bí pháp Càn Thiên Hóa Bảo có tất cả bảy tầng, mỗi một tầng tương ứng với một loại kỳ trân bí bảo.
Chỉ cần luyện hóa được một loại kỳ trân bí bảo thôi là sẽ tăng được "mười đỉnh" sức mạnh. Bí pháp có tất cả bảy tầng, tổng cộng sẽ có khả năng tăng được "bảy mươi đỉnh" sức mạnh.
"Mười đỉnh sức mạnh nghĩa là gì?"
Lục Trường Sinh cũng không hiểu được cách nói "mười đỉnh sức mạnh" là khái niệm gì.
Vậy nhưng điều này cũng không ảnh hưởng tới việc hắn cảm thấy bí pháp Càn Thiên Hóa bảo này rất thần kỳ!
Chắc chắn đây là một bí pháp cực kỳ hiếm thấy của cảnh giới Thần Lực, thậm chí còn có thể là một bí pháp thượng thừa nữa kìa! Hết chương 111.



Bạn cần đăng nhập để bình luận