Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 142. Tại sao lại ép ta phải giết các ngươi? (3)



Chương 142. Tại sao lại ép ta phải giết các ngươi? (3)




Nhát chém này nhắm thẳng vào cánh tay của Lục Trường Sinh, hắn muốn chặt tay Lục Trường Sinh trước.
Chẳng qua là đại đao vừa hạ xuống, Lục Trường Sinh lại dùng tay trần để bắt được lưỡi đao.
Hơn nữa, dù cho Đàm công tử có dồn sức thế nào cũng không thể rút đại đao ra được.
"Làm sao có thể như thế được, ngươi..."
Đàm công tử khiếp sợ ra mặt.
Lục Trường Sinh chỉ là một đại phu, cùng lắm là giỏi hơn người bình thường một chút mà thôi.
Người như vậy làm sao có thể dùng tay không để tóm lấy đại đao của hắn?
Lục Trường Sinh liếc mắt nhìn Đàm công tử rồi lại nhìn lướt qua đám người của Vạn Độc Giáo bốn phía. Hắn thở dài: "Tại sao cứ ép ta phải giết các ngươi chứ?"
Thấy cảnh này, vị võ giả cấp độ Luyện Tạng duy nhất trong đám hắc y nhân đã hoàn toàn biến sắc.
"Bắn cung!"
Ngay lập tức, vô số mũi tên bao phủ lấy Lục Trường Sinh chẳng khác nào một cơn mưa.
Đàm công tử cũng đột nhiên vứt bỏ đại đao, giáng một quyền về phía đầu của Lục Trường Sinh.
"Rầm."
Lục Trường Sinh không do dự nữa, hắn đã phóng ra toàn bộ khí thế.
Khí huyết trong cơ thể Lục Trường Sinh nổ vang, thoát ra khỏi cơ thể rồi chỉ trong chớp mắt đã hóa thành một đám huyết vân.
Huyết vân phóng lên trời rồi chắn trước người Lục Trường Sinh.
Cơn mưa tên của Vạn Độc Giáo rơi vào đám huyết vân rồi lập tức bị văng ra ngoài, chúng không thể bắn thủng được huyết vân.
Cũng vào khi đó, khí thế kinh khủng chẳng khác nào Thái Sơn áp đỉnh đã đè lên đám người của Vạn Độc Giáo.
Dù cho có là võ giả Luyện Tạng đi chăng nữa thì lúc này cũng chỉ có thể ngơ ngác, không thể động đậy nổi thân thể.
"Cảnh... cảnh giới Thần Lực!"
Vị võ giả Luyện Tạng của Vạn Độc Giáo dùng ánh mắt cực kỳ kinh hãi nhìn đám huyết vân trên đầu Lục Trường Sinh.
Khí huyết kinh khủng thế này, khí thế khủng bố thế này, không cần phải nghi ngờ nữa, Lục Trường Sinh chính là một vị võ giả cảnh giới Thần Lực!
Nhưng theo kết quả điều tra của bọn chúng, Lục Trường Sinh chỉ là một lang trung có đôi chút thiên phú mà thôi, làm sao hắn có thể trở thành một võ giả cảnh giới Thần Lực đáng sợ thế này được?
Vào lúc này, Đàm công tử đang đứng trước mặt Lục Trường Sinh cũng đã không nói thành lời.
Hắn đang run lẩy bẩy.
Cánh tay đánh về phía Lục Trường Sinh cũng đã bị hắn nắm chặt.
Một tiếng "rắc" vang lên, Lục Trường Sinh đã kéo cánh tay của Đàm công tử xuống.
"A..."
Đàm công tử kêu lên một tiếng thảm thiết.
"Tha mạng, đại hiệp tha mạng..."
Đàm công tử ôm lấy tay, gương mặt đã không còn vẻ kiêu căng khi nãy nữa.
Lục Trường Sinh bình tĩnh nói: "Thật ra, ta đã cho các ngươi tới mấy cơ hội rồi. Các ngươi để ta đi chẳng phải là mọi việc sẽ kết thúc hay sao?"
"Đáng tiếc là các ngươi lại tự tìm đường chết, lẽ ra các ngươi không nên ép ta phải giết các ngươi."
"Nếu đã vậy thì như các ngươi mong muốn."
Lục Trường Sinh đưa tay ra, Tàm Ti Kiếm phun ra từ trong ngón tay hắn.
"Xì xì."
Trong nháy mắt, Tàm Ti Kiếm đã xuyên thủng cổ của Đàm công tử.
Đàm công tử há hốc miệng nhưng không thể phát ra bất cứ âm thanh nào nữa.
"Rầm."
Đàm công tử ngã xuống đất, hắn co quắp mấy lần rồi không còn động tĩnh gì nữa.
Lục Trường Sinh vung tay lên.
Đám huyết vân khổng lồ lập tức hóa thành Tàm Ti Kiếm chi chít như mưa rơi rồi lao về phía người của Vạn Độc Giáo và bao phủ lấy chúng.
"Xèo xèo xèo phù phù phù."
Một lát sau, chỉ còn duy nhất tên võ giả Luyện Tạng là còn sống và đang quỳ một gối dưới đất.
Hắn không chết, nhưng đây là kết quả do Lục Trường Sinh cố tình làm.
Lục Trường Sinh phải hỏi một số việc cho rõ ràng đã.
Hắn bước từng bước tới trước mặt võ giả Luyện Tạng rồi lên tiếng hỏi: "Vạn Độc Giáo các ngươi đang có âm mưu với Hạ gia sao?"
"Đúng vậy, Vạn Độc Giáo chúng ta theo dõi lợi ích từ việc buôn muối của Hạ gia, muốn hoàn toàn khống chế được Hạ gia để bọn họ thay Vạn Độc Giáo luyện chế Vạn Độc Đại Đan."
"Có những cao thủ nào của các ngươi tới đây?"
"Một vị Hữu Sứ, một trưởng lão hộ pháp."
"Trong đó, trưởng lão hộ pháp Triệu Vô Cực là cường giả cảnh giới Thần Lực. Tuy nhiên hắn không quản công việc gì, người thực sự mưu tính việc này là Hữu Sứ Vương Phong."
Lục Trường Sinh nheo mắt lại.
Trưởng lão cảnh giới Thần Lực!
Hắn biết Vạn Độc Giáo rất mạnh nhưng không ngờ rằng một vị trưởng lão hộ pháp của chúng cũng đã có cảnh giới Thần Lực.
Chẳng qua không biết là vị trưởng lão hộ pháp này mạnh đến đâu.
"Trưởng lão hộ pháp của các ngươi là cấp độ Thập Đỉnh hay cấp độ Bách Đỉnh?"
Lục Trường Sinh lại hỏi.
"Cái này... ta không rõ lắm. Cảnh giới Thần Lực là tuyệt mật trong giáo, ta chỉ biết trưởng lão hộ pháp rất mạnh. Thế nhưng có rất nhiều kế hoạch trong các năm vừa qua, trưởng lão hộ pháp cũng chỉ tọa trấn, còn số lần hắn ra tay lại rất ít."
Lục Trường Sinh lại hỏi cứ điểm của Vạn Độc Giáo ở Diêm Thành.
Đối phương đều trả lời hết mọi câu hỏi của hắn.
"Đúng là ngươi rất phối hợp đấy, chỉ tiếc là không thể để ngươi lại được."
"Ta đã biết từ lâu, chỉ mong có thể chết nhanh mà thôi."
Võ giả cấp độ Luyện Tạng này cũng rất thẳng thắn, hắn biết Lục Trường Sinh che giấu thực lực, có lẽ là đang có mưu đồ rất lớn nên sẽ không có khả năng buông tha cho mình.
Còn hắn chỉ không muốn phải chịu khổ trước khi chết mà thôi.
"Như ngươi mong muốn."
Lục Trường Sinh thả Tàm Ti Kiếm ra, chỉ trong nháy mắt, kiếm đã xuyên thủng tim của đối phương.
Tên võ giả Luyện Tạng này nhanh chóng ngã gục xuống đất.
Lục Trường Sinh liếc mắt nhìn. Lúc này, trong rừng trúc đã la liệt xác chết, không còn một ai sống sót.
Mặc dù không còn ai sống sót nhưng hắn cũng coi như đã bại lộ rồi.
Chỉ cần Vạn Độc Giáo biết đám người này đã chết cả thì tất nhiên chúng sẽ đoán ra là do Lục Trường Sinh giết.
Dù sao tất cả mọi người ở đây đều chết cả, chỉ có Lục Trường Sinh còn sống, có ngu đến mấy cũng biết Lục Trường Sinh có vấn đề.
"Thôi, xem ra lại phải để Trang Thập Tam ra tay mới được." Hết chương 142.



Bạn cần đăng nhập để bình luận