Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 653: Lục Trường Sinh đại phát thần uy, một kích diệt hết! (3)

Chương 653: Lục Trường Sinh đại phát thần uy, một kích diệt hết! (3)
Vài võ giả lập tức la lớn.
Ai cũng biết đạo lý này.
Lúc đầu thực lực của mọi người đều sàn sàn với nhau. ‌
Nhưng đột nhiên xuất hiện một con bạo long thực lực khủng bố, vậy thì bọn hắn chỉ còn cách liên thủ.
Bằng không sẽ nguy hiểm.
Thế nhưng có thể liên thủ thật sao?
Hiện tại bốn vị cao thủ của bốn nhà ngồi cuối cùng có lẽ cũng muốn liên thủ đấy.
Nhưng ngẫm lại kết cục của bốn vị cao thủ vừa mới liên thủ kia, trong lòng họ lại run lên.
Không có khả năng liên thủ.
Một khi liên thủ chỉ sợ sẽ chết càng nhanh.
Trốn!
Trong lúc nhất thời, tám vị cao thủ còn lại thế mà đều hướng bốn phương tám hướng bỏ chạy.
Không liên thủ, cũng không chọn đối kháng với Lục Trường Sinh.
Mà là kéo dài!
Chỉ cần có thể kéo tới lúc Lục Trường Sinh lại chém giết thêm năm vị cao thủ, như vậy bọn hắn coi như giành được thắng lợi rồi.
Chỉ cần có thể an toàn tiến vào vòng thứ ba là đủ.
Nhưng trong đó cũng không thiếu người thông minh.
"Hừ, mục tiêu của chúng ta đều là muốn đoạt lấy vị trí thứ nhất của hội tranh bảo."
"Coi như các ngươi có thể tiến vào vòng thứ ba thì sao đây? Đến vòng thứ ba còn thảm hơn, nhất định phải so đấu mới giành được thắng lợi cuối cùng. Các ngươi thấy có ai đủ tự tin một đối một mà đánh thắng Lục Trường Sinh được không?"
"Không sai, lúc này không liên thủ, đến vòng thứ ba chẳng khác nào chắp tay nhường cho Lục Trường Sinh vị trí thứ nhất!"
"Hiện tại chỉ có cách liên thủ chúng ta mới có một tia hy vọng tranh đoạt vị trí thứ nhất. Dù sao chỉ cần Lục Trường Sinh bị đào thải, thực lực của mấy người chúng ta đều sàn sàn như nhau, ai cũng có cơ hội trở thành người đứng đầu hội tranh bảo, đến lúc đó lại phân thắng bại cũng không muộn."
Trong lúc nhất thời, tám vị cao thủ còn lại đều ngấm ngầm trao đổi với nhau.
Không có ai là kẻ ngốc.
Đều là người thân kinh bách chiến cả, ai mạnh ai yếu, trên cơ bản ra tay một lần biết.
Không hề nghi ngờ, Lục Trường Sinh vừa rồi biểu hiện quá cường thế.
Miểu sát tứ đại cao thủ trong chớp mắt!
Thực lực khủng bố thế này người nào có thể địch nổi?
Nếu thật sự tiếp tục thì đến vòng thứ ba kỳ thực không cần đánh làm gì, chắc chắn Lục Trường Sinh giành vị trí thứ nhất rồi!
Thế nhưng điều khiến người ta thấy kỳ quái nhất là, Lục Trường Sinh tựa hồ cũng không có ý định tiếp tục truy kích tám vị cao thủ này.
Hắn cứ lẳng lặng đứng tại chỗ như vậy.
Ánh mắt lần lượt đảo qua tám người.
Lục Trường Sinh cũng có suy tính riêng.‌
Hắn cảm thấy còn phải tiến hành vòng thứ ba đúng là quá phiền toái.
Dứt khoát giải quyết toàn bộ ngay tại vòng thứ hai đi!
Mặc dù quy định là vòng thứ hai sẽ đào thải mười vị cao thủ, còn lại bốn vị cao thủ sẽ tiến vào vòng thứ ba.
Thế nhưng sau vòng thứ hai chỉ còn lại một người thì sao?
Các cao thủ khác đều đã chết, chỉ còn lại có một người, vòng thứ ba ở đâu mà ra nữa?
Cho nên Lục Trường Sinh đang chờ.
Hắn đang chờ tám vị cao thủ này liên thủ với nhau.
Chỉ khi bọn hắn liên thủ, hắn mới có hy vọng chém giết sạch sành sanh tất cả tám tên trong thời gian nhanh nhất.
Nếu không cứ từng bước từng bước chém giết, đợi đến khi chỉ còn lại bốn người Ngô Thuận sẽ tuyên bố kết thúc vòng thứ hai.
Đến lúc đó Lục Trường Sinh cũng không thể làm lơ mệnh lệnh Ngô Thuận để cố tình động thủ.
Cơ hội tốt nhất chính là khi tám vị cao thủ chủ động bắt tay vây giết Lục Trường Sinh.
Cho nên Lục Trường Sinh vẫn không nhúc nhích.
Mặc cho tám vị cao thủ trao đổi với nhau.
Về phần thất bại?
Lục Trường Sinh chưa từng nghĩ tới. ‌
Giờ hắn đã có đầy đủ tự tin.
Với thực lực của hắn lúc này, sao lại thất bại được chứ?
Thời gian dần trôi.
Trong thời gian mấy hơi thở, tám vị cao thủ đã đạt thành nhất trí.
Bọn hắn đã nghĩ thông suốt, chắc chắn không thể mặc kệ Lục Trường Sinh được, tới vòng thứ ba bọn hắn chắc chắn sẽ thua!
Muốn tranh đoạt vị trí dẫn đầu hội tranh bảo thì nhất định phải giải quyết Lục Trường Sinh tại vòng thứ hai.
"Trương Nhất."
Tám vị cao thủ lập tức hét lớn một tiếng.
Trong não vực của Đạo Cơ đỉnh tiêm, Thần Thuật buông xuống.
Pháp thuật, pháp trận và pháp bảo của Trúc Cơ Đạo Quân đỉnh tiêm, hết thảy đều đánh về phía Lục Trường Sinh.
"Tới thật đúng lúc!"
"Cũng vừa hay có thể thử nghiệm một phen, xem Tứ Tượng Lao Ngục rốt cuộc cứng rắn không gì phá nổi đến cỡ nào?"
Lục Trường Sinh bình thản đứng khoanh tay trước ngực.
Trong mắt lóe lên một tia tinh mang.
"Vù vù."
Sau một khắc, lại là bốn đạo quang mang chớp động.
Cùng lúc đó, Tứ Tượng Lao Ngục nháy mắt xông ra ngoài, tản ra hào quang chói sáng, tựa như một tòa lao ngục chân chính, tức khắc giáng lâm.
"Ruỳnh."
Tứ Tượng Lao Ngục của Lục Trường Sinh bao vây lấy tám vị cao thủ một lúc.
Sức mạnh giam cầm lập tức có hiệu quả.
Công kích của tám vị cao thủ lúc này cũng đánh vào bên trong Tứ Tượng Lao Ngục, chính diện va chạm với Tứ Tượng Lao Ngục.
Tứ Tượng Lao Ngục kịch liệt chấn động.
Sức lực này quá mạnh.
Tám đại cao thủ đỉnh tiêm sao có thể bình thường?
Thế nhưng lúc thế này mới hiển hiện ra sự khủng bố của Tứ Tượng Lao Ngục.
Dù đối mặt uy lực khủng bố như thế mà Tứ Tượng Lao Ngục vẫn kiên trì chống đỡ được.
Có điều chỉ sợ cũng không kiên trì được bao lâu.
Thế nhưng có thể ngăn trở một kích của tám đại cao thủ cũng đủ rồi!
Sau đó Lục Trường Sinh không chút do dự.
Cơ hội tới!
Hắn muốn đồng thời chém giết tám vị cao thủ!
"Thần Thuật Ngũ Hành Phân Giải!"
"Thần Thuật Tiểu Ngũ Hành Yên Diệt!"
"Thần Thuật Viêm Lưu..."
Lục Trường Sinh vô cùng tỉnh táo.
Trực tiếp phóng xuất ra vài loại Thần Thuật công kích.
Đặc biệt là Thần Thuật Ngũ Hành Phân Giải.
Gặp pháp bảo, trực tiếp phân giải pháp bảo.
Pháp bảo ầm ầm sụp đổ.
Dù sao chỉ cần là pháp bảo thì cơ bản vật liệu cũng không thể tách rời khỏi Ngũ Hành. ‌
Mà Thần Thuật Ngũ Hành Phân Giải của Lục Trường Sinh hoàn toàn khắc chế sức mạnh trong Ngũ Hành.
Bạn cần đăng nhập để bình luận