Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 2178: Thuyền thời không, du ngoạn Thời Không Trường Hà! Lục Trường Sinh điên cuồng hấp thu linh hồn tại vạn giới! (2)

Thuyền thời không to lớn như vậy mà toàn bộ lại được đúc từ vật chất Bất Hủ.
Hơn nữa thuyền thời không dường như còn có chút thần bí.
Không chỉ đơn giản là vật chất Bất Hủ.
Mà còn liên quan đến nhiều bí ẩn hơn.
Nếu không thì cũng không thể trở thành bảo vật của học phủ Vĩnh Hằng được.
“Trường Sinh Chí Tôn, thuyền thời không này phải do chính ngươi điều khiển. Bởi vì không một Chúa Tể nào sẽ cùng Chí Tôn mạo hiểm trong Thời Không Trường Hà.”
“Phương pháp điều khiển cụ thể thực ra cũng rất đơn giản, bản tọa sẽ cho ngươi quyền điều khiển thuyền thời không, nhưng sẽ có thời hạn, nhiều nhất chỉ có trăm năm. Nếu quá trăm năm thuyền thời không sẽ tự động rời khỏi Thời Không Trường Hà, trở về học phủ Vĩnh Hằng, ngươi hãy nhớ lấy.”
Lục Trường Sinh gật đầu.
Trăm năm là đủ rồi!
Nếu ở trong Thời Không Trường Hà trăm năm mà không có bất cứ thu hoạch nào thì có tiếp tục cũng chẳng có ý nghĩa gì.
“Tạ ơn Chúa Tể Vĩnh Dạ bệ hạ.”
Lục Trường Sinh được ban cho quyền điều khiển thuyền thời không.
Hắn lập tức cảm thấy mình có thể điều khiển thuyền thời không rồi.
Cảm giác này rất kỳ diệu.
“Được rồi, ngươi lên đi.”
Chúa Tể Vĩnh Dạ vung tay, Lục Trường Sinh cũng không do dự nữa, trực tiếp bay vào trong thuyền thời không.
Lục Trường Sinh đã có quyền điều khiển, đương nhiên có thể vào thuyền thời không một cách thuận lợi.
Hơn nữa chỉ cần ý niệm của Lục Trường Sinh khẽ động.
Thuyền thời không ngay lập tức đã rung chuyển.
Sau đó trực tiếp biến mất không thấy tăm hơi.
Nhưng ngay sau đó Lục Trường Sinh đã nhìn thấy Thời Không Trường Hà.
Bình thường không thể nhìn thấy Thời Không Trường Hà.
Nhưng dường như từ bất cứ nơi nào cũng có thể trực tiếp đến được Thời Không Trường Hà.
Lúc này Lục Trường Sinh đang ở bờ Thời Không Trường Hà.
Con thuyền thời không này quả thực rất huyền diệu.
Tốc độ nhanh đến mức khó tin.
Trong chớp mắt đã có thể xuyên qua vũ trụ, đến ven bờ Thời Không Trường Hà.
Nếu có thuyền thời không thì việc xuyên qua vũ trụ sẽ trở nên rất dễ dàng.
Tất nhiên tiền đề là phải có thuyền thời không.
Đây chính là bảo vật của học phủ Vĩnh Hằng.
Là món bảo vật mà rất nhiều Chúa Tể đều mơ ước.
Muốn có được bảo vật tương tự như vậy rất khó.
Lục Trường Sinh không vội vào Thời Không Trường Hà ngay.
Hắn quan sát một lúc.
Phải đến khi Thời Không Trường Hà tương đối bình lặng hắn mới điều khiển thuyền thời không, trong nháy mắt đã bay vào Thời Không Trường Hà.
“Vút.”
Cuối cùng con thuyền thời không cũng vững vàng hạ xuống Thời Không Trường Hà.
Lục Trường Sinh phát hiện, không thể bay trong Thời Không Trường Hà được.
Vừa vào Thời Không Trường Hà đã bị một lực lớn kéo xuống.
Sức mạnh khủng khiếp như vậy tới cả thuyền thời không cũng không chống đỡ nổi, trực tiếp rơi xuống Thời Không Trường Hà.
Lục Trường Sinh mơ hồ hiểu được vì sao Chúa Tể lại bị mắc kẹt trong Thời Không Trường Hà.
Chính vì sức mạnh kinh khủng của Thời Không Trường Hà có thể hút mọi vật vào trong.
Chúa Tể cũng không thể thoát khỏi.
Nhưng thuyền thời không lại rất đặc biệt.
Lục Trường Sinh có thể cảm thấy, chỉ cần đến gần bờ thì thuyền thời không dường như có thể từng chút một, chậm rãi leo lên bờ.
Chỉ có thuyền thời không mới có khả năng này.
Lúc này Lục Trường Sinh mới hiểu, tại sao thuyền thời không lại là bảo vật của học phủ Vĩnh Hằng.
E rằng chính khả năng lên bờ từ Thời Không Trường Hà này mới là lý do khiến thuyền thời không trở thành bảo vật hiếm có.
Chỉ riêng điểm này thôi cũng đủ khiến vô số Chúa Tể phát điên lên rồi.
Chỉ nghe “Ầm” một tiếng.
Thuyền thời không vững vàng rơi xuống và trôi nổi trên Thời Không Trường Hà.
Lần đầu tiên Lục Trường Sinh quan sát Thời Không Trường Hà ở cự ly gần như vậy.
Thời Không Trường Hà này nói là nước sông nhưng thực ra không phải nước mà là từng lớp sương mù lưu động.
Nghe nói đó là thời gian.
Nhưng thời gian là thứ gì?
Thời gian, thời điểm, năm tháng vân vân đều tương tự nhau.
Nhưng lại không hoàn toàn giống nhau.
“Bộp.”
Một con sóng đánh vào thân thuyền thời không.
Nhưng thuyền thời không vẫn vững như bàn thạch.
Cực kỳ vững chắc.
Thuyền thời không vẫn xuôi dòng trong Thời Không Trường Hà.
Còn Thời Không Trường Hà chảy mãi về đâu thì không ai biết.
Lục Trường Sinh từng nghe nói, trước đây có một Chúa Tể đỉnh tiêm không tin tà.
Để tìm hiểu nguồn gốc của Thời Không Trường Hà, hắn đã đi dọc theo bờ sông.
Không biết đã qua bao lâu.
Chúa Tể đỉnh tiêm vì thời gian quá dài, sống quá nhiều năm tháng mà cuối cùng linh hồn Bất Hủ cũng rơi vào Thời Không Trường Hà.
Nhưng cho đến khi linh hồn Bất Hủ của hắn chìm xuống Thời Không Trường Hà hắn vẫn không nhìn thấy điểm tận cùng của Thời Không Trường Hà.
Vì vậy vô số vũ trụ đều đồn rằng, Thời Không Trường Hà không có điểm cuối, vô tận vô cùng.
Lục Trường Sinh không khỏi cảm khái.
Hắn không đi tìm hiểu xem Thời Không Trường Hà có điểm tận cùng hay không.
Hắn đang lặng lẽ cảm ngộ linh hồn Bất Hủ của mình hiện giờ.
Có sự bảo vệ của thuyền thời không, Lục Trường Sinh sẽ không gặp vấn đề gì.
Nhưng hắn xin sử dụng thuyền thời không, không phải chỉ để tới đây xem thử.
Hắn muốn tăng cường linh hồn Bất Hủ.
Nghe nói trong Thời Không Trường Hà, nếu có cơ duyên có thể ăn khớp với linh hồn của chính mình trên các dòng thời gian hoặc các chiều không gian khác.
Lục Trường Sinh bắt đầu cảm ứng.
Cảm ứng này thực sự rất khác biệt.
Thực ra trước đây khi linh hồn của Lục Trường Sinh biến thành linh hồn Bất Hủ hắn đã cảm ứng được các chiều không gian khác.
Thậm chí còn ghi nhớ vị trí cụ thể.
Ban đầu hắn hy vọng có thể dùng thời gian dài để phân tích từng chút một.
Cuối cùng tìm thấy linh hồn ở các chiều không gian khác.
Như vậy sẽ mất rất nhiều thời gian.
Nhưng giờ thì khác rồi.
Đến Thời Không Trường Hà, Lục Trường Sinh phát hiện ra cảm nhận của mình rất rõ ràng.
Những linh hồn ở các chiều không gian mà trước đây hắn cảm ứng được, giờ bỗng trở nên vô cùng rõ ràng.
Nếu giờ sử dụng tần số đặc biệt thì Lục Trường Sinh sẽ nhanh chóng tìm được tần số khớp, từ đó dung hợp với linh hồn ở các chiều không gian khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận