Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 508. Quyết chiến trên đỉnh núi Nhạn! Một kích của Lục Trường Sinh, Ngọc Phi Tiêu bại trận! (5)



Chương 508. Quyết chiến trên đỉnh núi Nhạn! Một kích của Lục Trường Sinh, Ngọc Phi Tiêu bại trận! (5)




Một khi có pháp bảo, thực lực Ngọc Phi Tiêu sẽ tăng lên gấp đôi.
Coi như Lục Trường Sinh mạnh hơn thì có ích lợi gì?
Dù sao, võ giả không có pháp bảo.
Coi như cho pháp bảo cũng không thể sử dụng.
Võ giả, chiến thiên đấu địa, chỉ có thể dựa vào năng lực bản thân!
“Ha ha ha, ta cảm thấy Linh Diệu tiên sư phân tích rất đúng. Một võ giả Thần Tàng, từ lúc nào lại có thể đánh đồng với tiên sư chúng ta? Coi như Lục Trường Sinh rất đặc biệt, là quái thai thì sao chứ? Một khi tiên sư chúng ta đánh thật, Lục Trường Sinh cũng không có cơ hội.”
“Không sai, tiên sư chúng ta ngạo thị thiên hạ, chính là chúa tể thiên địa, võ giả cũng xứng sao?”
“Nếu như không phải linh khí suy yếu, làm sao mà võ giả có mặt ở Cổ Vực được?”
Một vài tiên sư vênh váo tự đắc.
Giọng điệu của bọn họ có vẻ rất tự đại.
Nhưng trên thực tế bọn họ đại biểu cho suy nghĩ chân thật nhất trong lòng phần lớn tiên sư.
Thậm chí không chỉ tiên sư, rất nhiều đạo quân thậm chí cả chân nhân đều giống như vậy.
Mặt ngoài, Cổ Vực là võ đạo và tiên đạo cùng tồn tại.
Võ đạo tranh phong với tiên đạo.
Nhưng trên thực tế thì sao?
Người trong tiên đạo đều tiếc hận lúc trước linh khí suy yếu.
Bằng không đừng nói Cổ Vực, toàn bộ năm vực tiên đạo đều là chúa tể.
Thời điểm tiên đạo thịnh vượng, võ giả căn bản không tính là gì cả.
Một số võ giả nghe vậy, lập tức phản bác.
“Ghê ghê, tiên đạo các ngươi rất mạnh nhưng đã sớm là lịch sử năm nảo năm nao rồi. Luận cường giả đỉnh cao, võ đạo bọn ta cũng không kém hơn tiên đạo. Để Đạo Quân Trúc Cơ các ngươi so cao thấp với cường giả Đạo Cơ bọn ta coi sao?”
“Không sai, có lẽ võ đạo trước khi Đạo Cơ còn vài khiếm khuyết. Chỉ khi nào đúc thành Đạo Cơ, Trúc Cơ chân quân các ngươi có thể chiếm được tiện nghi nữa sao?”
“Đúng vậy đó, không phải có câu nói Đạo Cơ và Đạo Quân, trong vòng mười trượng, Đạo Cơ càng mạnh, ngoài mười trượng, Đạo Quân càng mạnh. Tuy không phải tuyệt đối nhưng cũng nói cường giả Đạo Cơ bọn ta tuyệt đối không thua kém gì Đạo Quân Trúc Cơ các ngươi.”
“Coi như Thần Tàng đi, bây giờ bọn ta cũng có Lục Trường Sinh. Không phải trên núi Tụ Linh mấy trăm tiên sư các ngươi đều bị Lục Trường Sinh một mình trấn áp à? Lại còn cứ nhớ hoài chuyện cũ năm xưa, khó trách hiện tại tiên đạo lại xuống dốc...”
Trong lúc nhất thời, võ giả, tiên sư tranh chấp mặt đỏ tới mang tai.
Thậm chí còn có vài người muốn ra tay đánh nhau.
Võ giả và tiên sư tụ lại cùng một chỗ chính là như vậy.
“Vụt,”
Đúng lúc này, một chiếc phi thuyền dừng giữa không trung.
Một bóng người đứng vững trên không, đi xuống từng bước một từ hư không.
“Ngọc Phi Tiêu, là Ngọc Phi Tiêu!”
“Thứ nhất Trúc Cơ Dự Khuyết bảng Ngọc Phi Tiêu cuối cùng cũng tới!”
“Ngọc Phi Tiêu, thứ nhất Trúc Cơ Dự Khuyết bảng, hùng bá mười năm!”
Nhìn thấy Ngọc Phi Tiêu tới, rất nhiều tiên sư phấn chấn khí thế.
Ngọc Phi Tiêu nhìn thoáng qua bốn phía, lập tức đứng chắp tay, lẳng lặng nhắm mắt lại.
Hắn thế mà lại nhắm mắt dưỡng thần ngay giữa hư không, hoàn toàn không sợ sẽ tiêu hao pháp lực.
Trên thực tế, thúc giục phi thuyền cũng cần tiêu hao pháp lực.
Ngọc Phi Tiêu lập tức phải đối mặt đại chiến, lại dường như không hề sợ tiêu hao pháp lực, từ điểm này cũng có thể nhìn ra Ngọc Phi Tiêu rất tự tin!
“Ngọc Phi Tiêu đã tới, Lục Trường Sinh đâu?”
Rất nhiều võ giả cũng muốn gặp Lục Trường Sinh.
Có điều bọn họ không phải chờ quá lâu.
“Ầm ầm.”
Một tiếng động lớn phá không đi tới.
Ngay sau đó, một não vực khổng lồ trong nháy mắt hiện ra.
Bên trong não vực, hai bóng người dần dần xuất hiện.
“Là Lục Trường Sinh!”
“Còn có điện chủ Chung Dự của điện Chấp Pháp Cổ Vực Thiên Tông.”
“Rốt cuộc Lục Trường Sinh đã đến.”
Đám người lập tức cũng hoan hô.
Lục Trường Sinh, từ Thần Cương bắt đầu sáng tạo ra một loạt kỳ tích.
Đối với võ giả, Lục Trường Sinh có uy vọng rất cao.
Hiện tại đại biểu cho võ đạo, sắp tranh phong với tiên đạo!
Đây là vinh quang cỡ nào?
Lục Trường Sinh không để ý đến tiếng hoan hô bốn phía.
Hắn vừa rơi xuống đất, Chung Dự liền biến mất.
“Lục Trường Sinh, tiếp theo nhờ vào ngươi, đừng để ta thất vọng.”
Giọng Chung Dự truyền vào tai Lục Trường Sinh.
Nhưng mà Lục Trường Sinh rất rõ ràng, hắn không rời đi quá xa mà xem chiến ở một bên.
Đồng thời cũng là vì bảo hộ Lục Trường Sinh, để phòng vạn nhất.
Tuy có cường giả Phi Nhạn Lâu bảo hộ.
Thế nhưng với loại đại chiến như này, tình huống như thế nào cũng có thể phát sinh.
Nhỡ đâu xảy ra chuyện gì không lường trước được thì sao?
Cho dù như thế nào, Lục Trường Sinh có thể thua, nhưng tuyệt đối không thể chết!
Lục Trường Sinh ngẩng đầu, ánh mắt nhìn một bóng người xa lạ trong hư không.
Hắn không cần phóng thích Cảm Tri Lĩnh Vực cũng biết Ngọc Phi Tiêu từ lời nghị luận của đám người.
Giờ phút này, Ngọc Phi Tiêu đang đứng trong hư không.
Lục Trường Sinh trên mặt đất.
Ngọc Phi Tiêu trên bầu trời.
Song phương dường như có chút “không ngang nhau”.
Ngọc Phi Tiêu cũng mở mắt, ánh mắt “Nhìn xuống” Lục Trường Sinh.
“Ngươi chính là Lục Trường Sinh?”
Giọng điệu Ngọc Phi Tiêu bình tĩnh hỏi.
Chỉ là, giọng điệu bình tĩnh nhưng hắn cứ như vậy đứng ở trên không, lấy tư thái cao cao tại thượng nhìn xuống.
Lục Trường Sinh khẽ chau mày.
“Ta chính là Lục Trường Sinh.”
“Ngọc Phi Tiêu, ngươi chuẩn bị đại chiến cùng ta trên không trung?”
Ngọc Phi Tiêu bật cười.
“Có gì không thể?”
“Hay là nói, ngươi không làm gì được ta ở trên không?”
“Ngươi ngay cả tư cách đối mặt bình đẳng với ta cũng không có, sao mà giao thủ với ta được?”
Ngọc Phi Tiêu đứng chắp tay, trong giọng nói tràn đầy ngạo nghễ.
“Xì xào.”
Tiên sư oanh động.
“Ha ha ha, không sai, nên như vậy. Tiên sư ta cao cao tại thượng, chỉ là một Thần Tàng thì đáng là cái gì?”
“Đúng, võ giả Thần Tàng không có khả năng phi hành, khoảng cách xa như vậy, võ giả Thần Tàng có thể gì bây giờ?”
“Nhưng tiên sư thì lại khác. Cách xa như vậy, tiên sư có thể công kích đến Lục Trường Sinh, chỉ là điểm này thôi, Ngọc Phi Tiêu cũng đã đứng ở thế bất bại.” Hết chương 508.



Bạn cần đăng nhập để bình luận