Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 1998: Ghép xong chín bức hồn đồ, Lục Trường Sinh gây chấn động núi Phi Long! Chúa Tể đích thân tới, thu làm đệ tử chân truyền! (5)

Dù nàng thông qua được bậc thang linh hồn, cũng ghép được bảy bức hồn đồ, thế nhưng nàng đều nhờ Thần Thụ Số Mệnh tăng cường linh hồn.
Còn linh hồn là gì.
Kỳ thực nàng cũng không biết.
“Thật ra chúng ta có thể sẽ có mặt tại rất nhiều chiều không gian khác nhau, có rất nhiều ‘bản thân’ chúng ta khác nhau, có lẽ những thứ khác không giống nhau nhưng bản chất linh hồn đều như nhau…”
Lục Trường Sinh nói rõ hiểu biết và phỏng đoán của hắn về linh hồn.
Thậm chí còn nói về chuyện tần suất linh hồn ăn khớp.
Trên thế giới này người Lục Trường Sinh tin tưởng nhất chắc chắn là Lâm Thanh Loan.
“Tần suất linh hồn…”
Trong mắt Lâm Thanh Loan lóe lên vẻ khác lạ.
Nàng thật sự không thể ngờ Lục Trường Sinh lại có thể đạt được hiểu biết sâu sắc như vậy về linh hồn bằng cách dựa vào sự hiểu biết và đề xuất của chính mình.
Còn Lâm Thanh Loan?
Dù Lục Trường Sinh đã giải thích cặn kẽ nhưng không biết chính là không biết.
Dù nàng hiểu ý của Lục Trường Sinh, thế nhưng chính nàng không thể tự mình trải nghiệm nên cũng không cách nào hiểu rõ được.
Thế nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng tới lòng tin của nàng với Lục Trường Sinh.
Nàng tin rằng phỏng đoán của Lục Trường Sinh là chính xác.
Nếu không Lục Trường Sinh cũng không thể dựa vào tần suất linh hồn đặc biệt để tăng cường linh hồn chỉ trong thời gian hai trăm năm năm ngắn ngủi như vậy.
“Trường Sinh, vậy rốt cuộc linh hồn có tác dụng gì?”
“Dù linh hồn của ngươi đã tăng cường rất nhiều, ta cũng dựa vào khí vận tăng cường linh hồn nhưng dường như thực lực lại không hề tăng tiến, ta muốn lĩnh hội đại đạo nhưng cũng không thể lĩnh hội bất cứ loại đại đạo nào cả…”
Lâm Thanh Loan do dự nói.
Rốt cuộc linh hồn có tác dụng gì đây?
Chí ít tới giờ, có vẻ tăng cường linh hồn cũng không thể trợ giúp gì cho tu vi hay thực lực của Lục Trường Sinh và Lâm Thanh Loan cả.
Thông qua bậc thang linh hồn, ghép hồn đồ cũng chỉ là “khảo hạch” của Chúa Tể Phi Long mà thôi.
Không liên quan tới tu vi hay thực lực.
“Có lẽ là có liên quan tới kẻ siêu thoát đệ tam cảnh thậm chí từ tam cảnh trở lên…”
“Chúng ta cứ đợi sư tôn triệu kiến đã, đến lúc đó tất nhiên sẽ được biết linh hồn có tác dụng gì.”
Lâm Thanh Loan gật đầu.
Thế là hai người lẳng lặng chờ đợi trong động phủ.
Thời gian ngày lại ngày trôi qua.
Lục Trường Sinh và Lâm Thanh Loan không phải đợi lâu.
Đại khái khoảng mười ngày sau Lâm Thanh Loan đã được triệu kiến.
Hai người được triệu kiến riêng biệt.
Lâm Thanh Loan được triệu kiến trước.
Cuộc triệu kiến kéo dài ba ngày, sau đó Lâm Thanh Loan mới trở về.
Sau khi Lâm Thanh Loan trở về, dường như mãi mà cõi lòng vẫn không bình tĩnh nổi.
“Thì ra đó chính là linh hồn, thật đúng là… khó nói nên lời.”
“Trường Sinh, chẳng mấy chốc sư tôn sẽ triệu kiến ngươi, đến lúc đó tất nhiên ngươi sẽ biết có chuyện gì xảy ra.”
Lâm Thanh Loan không nhắc tới nội dung cụ thể khi Chúa Tể Phi Long triệu kiến nàng.
Chắc chắn có nguyên nhân riêng.
Lục Trường Sinh kiên nhẫn chờ đợi.
Mấy ngày sau, rốt cuộc Lục Trường Sinh cũng được Chúa Tể Phi Long triệu kiến, hắn tới động phủ của Chúa Tể Phi Long.
“Bái kiến sư tôn.”
Lục Trường Sinh cung kính hành lễ.
“Trường Sinh, ngồi đi, không cần câu nệ như vậy.”
Chúa Tể Phi Long tỏ vẻ hết sức hòa ái.
“Trường Sinh, ngươi có nghi vấn gì không?”
Chúa Tể Phi Long hỏi.
“Nghi vấn…”
Lục Trường Sinh không khỏi do dự.
Hắn có rất nhiều nghi vấn.
Nhưng suy cho cùng những nghi vấn này đều quy về một mối.
“Xin hỏi sư tôn, linh hồn là gì?”
Lục Trường Sinh mở miệng hỏi.
Rất nhiều vấn đề xét đến cùng đều bắt nguồn từ vấn đề này cả.
Linh hồn là gì?
Biết được câu trả lời cho vấn đề này là đủ.
Chúa Tể Phi Long trầm ngâm một hồi, sau đó mới lắc đầu và nói: “Vi sư cũng không biết linh hồn là gì, có lẽ chỉ có đệ tứ cảnh vĩ đại mới có biết được.”
“Đệ tứ cảnh?”
“Đúng, đệ tứ cảnh kỳ thực còn được gọi là cảnh giới Vĩnh Hằng.”
“Không phải vĩnh sinh, cũng không phải trường sinh, mà là… Vĩnh hằng.”
“Bởi vì bọn hắn siêu việt hết thảy, thoát ly hết thảy, vật chất, năng lượng, tinh thần vân vân đều không thể tiếp tục ảnh hưởng tới bọn hắn.”
“Cảnh giới Vĩnh Hằng ở khắp mọi nơi nhưng dường như không một ai có thể tìm được bọn hắn. Bọn hắn có rất nhiều xưng hô, rất nhiều sinh mệnh sẽ gọi bọn hắn bằng những cái tên vĩ đại, nhưng xét đến cùng chúng ta đều gọi bọn hắn là cảnh giới Vĩnh Hằng!”
“Đương nhiên, chúng ta gọi cảnh giới Vĩnh Hằng là đệ tứ cảnh, nghe như sau đệ tam cảnh chính là đệ tứ cảnh. Nhưng thật ra đây là lạch trời khó mà vượt qua nổi, thậm chí làm thế nào để trở thành cảnh giới Vĩnh Hằng chúng ta cũng không rõ.”
“Trước mắt cách mà chúng ta nghĩ tới chính là linh hồn.”
“Mỗi người chúng ta đều là thể sinh mệnh đặc biệt, mà mỗi một phút mỗi một giây, có lẽ một cái suy nghĩ nhỏ bé, một động tác nhỏ bé sẽ có thể mở ra một tuyến thời gian khác, có thể ánh xạ thành từng chiều không gian khác nhau.”
“Nói cách khác, tại vô số dòng thời gian có vô số chiều không gian. Mà trong vô số chiều không gian đều có bản thân chúng ta tồn tại, trước mắt chúng ta đã tìm ra điểm giống nhau duy nhất chính là linh hồn. Bất kể mở ra bao nhiêu dòng thời gian, bất kể ánh xạ ra bao nhiêu chiều không gian thì bản chất linh hồn của mỗi người chúng ta đều giống nhau.”
“Bởi vậy cách tu hành phổ biến của tồn tại đệ tam cảnh chính là dung hợp linh hồn của chính mình trong vô số dòng thời gian, vô số chiều không gian thành một thể. Khi tất cả linh hồn của bản thân trong các chiều không gian và dòng thời gian đều hòa thành một thể thì bản thân chúng ta có thể trở thành duy nhất chân chính, đó chính là cảnh giới Vĩnh Hằng!”
Trong lòng Lục Trường Sinh cực kỳ chấn động.
Nói thật là đệ tứ cảnh cách hắn quá xa.
Dù sao hắn mới chỉ là chỉ là tu sĩ đệ nhất cảnh.
Thế nhưng Lục Trường Sinh lại nghe hiểu.
Không hề ngu ngơ vô tri.
Mà thật sự nghe hiểu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận