Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 104. Dịch tủy thành công, khí huyết tăng vọt (3)



Chương 104. Dịch tủy thành công, khí huyết tăng vọt (3)




Hắn thấy mặt Uông Như Hải tái nhợt, thậm chí khóe mắt vẫn còn vương nước.
"Uông đại phu, ngươi làm sao thế?"
Lục Trường Sinh hỏi.
Mắt Uông Như Hải đỏ ngầu, hắn nghiến răng nghiến lợi đáp: "Đám giặc cướp chết tiệt kia đã tàn sát thôn Tiểu Hà, ta là người thôn Tiểu Hà, đó là quê nhà của ta..."
Hơn nữa, cha mẹ của Uông Như Hải vẫn còn khỏe mạnh, đang dưỡng lão ở thôn Tiểu Hà.
Đáng tiếc, khả năng lớn là họ đã chết dưới đao của sơn phỉ rồi.
Chẳng trách Uông Như Hải lại bi phẫn như vậy.
Thế nhưng Uông Như Hải chỉ là một đại phu mà thôi, hắn không thể làm gì được.
Đừng nói là Uông Như Hải, cho dù là Diệu Thủ Viên đi chăng nữa thì cũng chẳng thể làm gì khi đối mặt với đám giặc cướp như Đại Mạc Thập Tam Kỵ.
"Lục đại phu, lẽ nào thật sự không có cách gì để đối phó với Đại Mạc Thập Tam Kỵ sao?"
Uông Như Hải ngẩng đầu lên, mắt đỏ ngầu.
"Có cách đấy."
"Cách gì?"
"Nếu võ giả cảnh giới Thần Lực ra tay, tất nhiên sẽ tiêu diệt được Đại Mạc Thập Tam Kỵ."
Mắt Uông Như Hải sáng lên.
Hắn không phải võ giả nên không biết mấy chữ "cảnh giới Thần Lực" đại diện cho điều gì.
Uông Như Hải còn đang suy nghĩ xem phải đi hỏi thăm võ giả cảnh giới Thần Lực ở đâu.
Lục Trường Sinh cũng không giải thích cặn kẽ.
Bây giờ, điều mà Uông Như Hải cần chính là thời gian để nguôi bớt bi thương và phẫn nộ trong lòng.
Chẳng mấy chốc đã tới hoàng hôn.
Lục Trường Sinh đi tới dược phô của sư phụ Ngô Cảnh.
Ngô Cảnh vẫn còn đang ở dược phô.
Thấy Lục Trường Sinh tới, hắn rất vui vẻ.
"Trường Sinh à, ngồi đi."
Lục Trường Sinh ngồi xuống, hắn cười nói: "Sư phụ, cũng lâu rồi đệ tử không tới thăm ngài."
"Ấy, lão già nát rượu như ta có gì để mà thăm, ăn được uống được chạy được, chưa chết ngay được đâu."
"Ôi, dạo này đúng là thói đời loạn lạc. Ngoài thành thì giặc cướp hoành hành, nghe nói cả thôn Tiểu Hà cũng bị đám sơn phỉ trời đánh đó giết. Ta có vài người bạn cũ ở thôn Tiểu Hà, giờ cũng mất cả rồi..."
Ngô Cảnh lắc đầu, thở dài.
Lục Trường Sinh hàn huyên với sư phụ một lát. Ngô Cảnh thật sự rất khỏe mạnh, dù đã lớn tuổi nhưng cũng không cần lo lắng.
Sau đó, Lục Trường Sinh về Diệu Thủ Viên.
Trên đường đi, nơi nào cũng thấy dân chạy nạn đang xin ăn.
Có cả trẻ con gầy trơ xương.
Lục Trường Sinh hỏi ra mới biết, họ đều là dân chạy nạn của các làng ngoài thành, do sợ bị sơn phỉ tàn sát nên mới bất đắc dĩ vào thành tị nạn.
Nhưng ăn xin thì có thể xin được bao nhiêu đây?
Cứ tiếp tục thế này sớm muộn cũng chết đói mà thôi.
Thậm chí, số dân chạy nạn tiếp tục tăng nhanh, thành Nam Dương sẽ cân nhắc tới việc đóng cửa thành.
Lục Trường Sinh về tới tiểu viện của mình.
Lúc này, trời cũng đã tối hẳn.
Lục Trường Sinh không đốt đèn. Trong phòng đen kịt, đưa tay không thấy được năm ngón.
"Thịch thịch thịch."
Trong phòng, có thể nghe được tiếng tim đập không ngừng của Lục Trường Sinh.
"Vẫn không thể cảm ứng được Sinh Tử Huyền Quan."
Lục Trường Sinh lẩm bẩm.
Khi nãy, hắn đã thử cảm ứng Sinh Tử Huyền Quan nhưng tiếc là không cảm ứng được gì, đầu óc hắn cũng trống rỗng.
Hơn nữa, tâm trạng hắn mãi cũng chưa bình tĩnh lại được.
Trong đầu hắn xuất hiện hình ảnh chết thảm của Thẩm Ưng, sau đó là đội buôn của Lưu gia với hơn một trăm thi thể.
Còn có Uông Như Hải, sư phụ và những người dân chạy nạn phải ăn xin dọc đường đi.
Những hình ảnh này liên tục xuất hiện trong đầu hắn.
"Tâm ý cô đọng, suy nghĩ thông suốt mới có thể cảm ứng được Sinh Tử Huyền Quan."
"Nhưng tâm ý của ta hiện giờ không cô đọng được, suy nghĩ cũng không hề thông suốt."
Lục Trường Sinh không phải người thích lo chuyện bao đồng, hắn chỉ muốn yên lặng tập võ để tự vệ mà thôi.
Nhưng con người một khi đã có giao tiếp, có vòng sinh hoạt sẽ hình thành một khu vực quen thuộc.
Giống như thú hoang có ý thức về "lãnh địa" vậy.
Lục Trường Sinh không thích lo chuyện bao đồng. Sơn phỉ cũng thế, quan quân cũng vậy, thậm chí cả mấy người Thẩm Ưng đi chăng nữa, tất cả cũng đều là kẻ chỉ gặp mặt một lần mà thôi.
Nhưng Lục Trường Sinh vẫn thấy rất khó chịu.
Sâu trong nội tâm hắn vẫn có lửa giận.
Nguyên nhân rất đơn giản, đó là vì Lục Trường Sinh coi thành Nam Dương như địa bàn của mình.
Cho dù bên ngoài loạn lạc thế nào đi nữa, Lục Trường Sinh không hy vọng địa bàn của mình hỗn loạn, lại càng không trông mong người bên cạnh như vậy.
"Tâm không tĩnh, phải giết người."
Lục Trường Sinh nhớ tới đêm hắn giết Đà Đao Thiên Vương Lý Kế.
Đêm hôm ấy, tâm hắn không tĩnh.
Bây giờ, tâm hắn cũng không tĩnh.
"Kẻ làm loạn lòng ta, đáng chém!"
Lục Trường Sinh mở mắt, trong đầu hắn chỉ còn lại một suy nghĩ duy nhất.
Sau đó, hắn dùng thủ pháp ngụy trang mà Lý Hồng Trang từng dạy mình, đó là dịch dung hoán trang rồi thay một bộ quần áo khác.
Trong nháy mắt, hắn đã biến thành một hán tử râu quai nón cao to.
"Vèo."
Một khắc sau, Lục Trường Sinh mở cửa ra ngoài rồi biến mất trong bóng đêm.
Đêm xuống, không khí cũng có vẻ hơi lạnh.
Tri phủ Lý Mục đang đi tới đi lui trong phòng với gương mặt tràn đầy lo lắng.
Gần đây, lúc nào hắn cũng trằn trọc, khó mà đi vào giấc ngủ, thế nên trông có vẻ đã già đi rất nhiều.
Đại Mạc Thập Tam Kỵ là tâm bệnh của hắn.
Thật ra, nếu như chỉ có đám sơn phỉ như Đại Mạc Thập Tam Kỵ thì Lý Mục cũng không lo lắng đến vậy.
Chuyện con đường thông thương bế tắc ắt sẽ có các phú thương và thân hào lo lắng, đến lúc đó, họ sẽ phải bỏ tiền bỏ lương thực ra, rồi cũng sẽ có một ngày, nạn trộm cướp này lắng xuống.
Nhưng Bạch Liên giáo và Đại Mạc Thập Tam Kỵ đã bắt tay với nhau, điều này thực sự bất ổn.
Bạch Liên giáo là những kẻ tạo phản suốt hơn một nghìn năm.
Nếu như Bạch Liên giáo giật dây Đại Mạc Thập Tam Kỵ tạo phản, khi ấy, chúng sẽ tấn công thành Nam Dương. Nếu thành bị phá, tri phủ là hắn phải đứng mũi chịu sào, nhất định sẽ bị giết chết.
Đây mà là nguyên nhân khiến hắn lo lắng, thậm chí là phải dán cả Bảng Nghĩa Sĩ. Hết chương 104.



Bạn cần đăng nhập để bình luận