Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 22. Ngộ tính gấp đôi, chỉ cần từng thấy là không quên được!



Chương 22. Ngộ tính gấp đôi, chỉ cần từng thấy là không quên được!




Vốn dĩ cũng không có khả năng bắt được cũng như đề phòng được đám cướp đó.
Trịnh Nhân Tâm nghĩ rằng sau khi gây ra một án lớn như vậy, đám cướp có thể đã đào tẩu từ lâu.
Còn việc báo thù ư?
Không thể nào, Diệu Thủ Viên chỉ có thể tự nuốt cơn giận này xuống mà thôi!
Lục Trường Sinh nhìn cách Trịnh Nhân Tâm xử lý việc này.
Hắn lập tức hiểu ra được suy nghĩ của Trịnh Nhân Tâm.
Thế lực lớn như Diệu Thủ Viên lại định nhịn à?
Nguyên nhân chỉ có một mà thôi, đó là trong đám cướp có võ giả Luyện Tạng!
Một võ giả Luyện Tạng là đủ để làm thế lực lớn như Diệu Thủ Viên sợ hãi.
"Nhiều bạc đến đâu, cơ nghiệp to đến đâu, nhiều hộ vệ đến đâu thì cũng có ích lợi gì?"
"Một võ giả Luyện Tạng là đủ để cho Diệu Thủ Viên hoàn toàn bó tay rồi. Nếu như là cảnh giới Thần Lực thì sao?"
"Chỉ sợ là một cao thủ cảnh giới Thần Lực cũng đủ muốn gì được nấy, làm cho Diệu Thủ Viên cúi đầu rồi..."
Giờ phút này, Lục Trường Sinh lại càng hiểu được tầm quan trọng về thực lực của võ giả.
Chung quy đây là một thế giới sức mạnh là trên hết.
Võ công mới là quan trọng!
Đến đêm, Lục Trường Sinh đặt một chiếc nồi sắt lớn trong phòng.
Trong nồi sắt là tràn đầy Thiết Sa.
Lục Trường Sinh đã tốn rất nhiều công sức, vất vả lắm mới có được chỗ Thiết Sa này, hắn sẽ dùng để tập luyện Thiết Sa Chưởng.
Vì thiếu hụt loại Thiết Sa then chốt này nên Thiết Sa Chưởng của hắn vẫn luôn dừng lại ở đại thành, chậm chạp mãi mà chưa có cách đạt tới viên mãn.
Sau đó, Lục Trường Sinh bắt đầu dùng cả hai tay để luyện tập trong Thiết Sa.
Một lần, hai lần, ba lần...
Tiếng "xì xì" quanh quẩn trong căn phòng.
Không biết qua bao lâu, đột nhiên trước mắt Lục Trường Sinh nổi lên một hàng chữ nhỏ.
"Thiết Sa Chưởng viên mãn, cộng 2 điểm ngộ tính."
"Thiết Sa Chưởng viên mãn rồi?"
Lục Trường Sinh run run.
Thiết Sa Chưởng chỉ là vũ kỹ cấp hai, một khi viên mãn là có thể tăng thêm 2 điểm ngộ tính.
Nếu là vào lúc bình thường, việc thêm 2 điểm ngộ tính cũng không được tính là tăng nhiều.
Nhưng bây giờ thì lại khác.
Hiện giờ, ngộ tính của Lục Trường Sinh đã đạt tới 198, nếu như bây giờ thêm 2 điểm thì sẽ là 200 điểm, gần như là gấp đôi ngộ tính của người thường!
Ngộ tính gấp đôi!
Tất nhiên là sẽ có một nâng cao đáng kể.
"Vèo"
Một giây sau, Lục Trường Sinh cảm thấy đầu mình thanh linh hơn.
Hơn nữa, chẳng biết đó có phải ảo giác không, hắn cảm thấy tư duy của mình cũng sáng suốt hơn rất nhiều.
Dường như là có sự tăng vọt về chất!
Lục Trường Sinh nhắm mắt, trong đầu hắn dường như có gì đó đang nổi lên.
"Xèo"
Ngay sau đó, Lục Trường Sinh mở bừng mắt.
Chủy thủ trong tay hắn lóe lên, bóng người như ảo ảnh, dường như chưa bao giờ từng cử động.
Thế nhưng chiếc bàn ở gần hắn đã thiếu đi một góc.
"Thuấn Sát thuật viên mãn, cộng 5 điểm ngộ tính."
Trước mắt Lục Trường Sinh lại nổi lên một hàng chữ nhỏ.
"Thuấn Sát thuật cũng viên mãn rồi."
Ánh mắt Lục Trường Sinh rất bình tĩnh.
Đây là việc trong dự tính của hắn.
Bởi vì sau khi ngộ tính của hắn đạt tới 200 điểm, ngay lúc đó, trong đầu óc hắn đã lờ mờ như nắm được then chốt của Thuấn Sát thuật.
Kết quả hắn vừa thử một chút thôi đã thực sự viên mãn luôn rồi.
Có 200 điểm ngộ tính, khả năng lĩnh hội thực sự rõ ràng ngay lập tức, giúp cho Thuấn Sát thuật đạt tới viên mãn.
"Thuấn Sát thuật giúp ngộ tính tăng thêm 5 điểm, vậy có nghĩa Thuấn Sát thuật là vũ kỹ cấp năm, không giống như suy đoán chỉ là vũ kỹ cấp ba, cấp bốn của ta lúc trước."
"Không ngờ rằng ta lại có thể tự nghĩ ra một vũ kỹ cấp năm ngay khi đang ở cáp độ Tráng Huyết thế này."
Lục Trường Sinh cũng kinh ngạc.
Vũ kỹ cấp năm là thứ mà Lục Trường Sinh chưa từng gặp.
Thuấn Sát thuật là môn vũ kỹ duy nhất đạt cấp năm mà Lục Trường Sinh từng được tiếp xúc.
Sau đó, hắn bắt đầu kiểm tra bảng thuộc tính.
Ký chủ: Lục Trường Sinh.
Ngộ tính: 205 (Phô bày tiềm lực).
Thuấn Sát thuật: Viên mãn.
Thiết Sa chưởng: Viên mãn.
Lục Trọng Thiên Tráng Huyết công: Tầng thứ tư.
Trên bảng thuộc tính, ngộ tính đạt tới 200 điểm, ngay cả từ ngữ đánh giá cũng đã chuyển từ "Nhân trung chi tư" thành "Phô bày tiềm lực" rồi.
Rõ ràng đây chính là một loại "lột xác" của ngộ tính.
Khi trước, ngộ tính của Lục Trường Sinh từ "Bình bình vô kỳ" thành "Nhân trung chi tư", hiệu quả cũng đã rất tốt.
Bây giờ, từ "Nhân trung chi tư" lột xác thành "Phô bày tiềm lực", hiệu quả lại càng khủng bố.
"Ngộ tính tăng gấp đôi thì sẽ có gia tăng về chất."
"Như vậy sẽ cần bao nhiêu điểm ngộ tính để tăng lên?"
Lục Trường Sinh lắc lắc đầu, hắn cũng không rõ lắm.
Có thể là 300 điểm, có thể là 500 điểm.
Tuy nhiên dù cho hiện nay mới có 205 điểm ngộ tính nhưng dường như thế đã đủ để Lục Trường Sinh nhận thức lại toàn bộ thế giới "một lần nữa".
Thế giới vẫn là thế giới kia, người vẫn là những người ấy.
Nhưng nhận thức của Lục Trường Sinh đã hoàn toàn khác so với trước đây.
Cảm giác này không nói rõ được cũng không tả rõ được, nhưng hắn có thể cảm nhận được rất rõ bản thân đã khác hẳn so với trước đây.
Lục Trường Sinh nghĩ ra được một cách kiểm tra.
Hắn lấy một quyển dược kinh trên giá sách xuống.
Trên dược kinh có tổng cộng hơn ba nghìn loại dược liệu, khi trước, Lục Trường Sinh vẫn chưa học thuộc hết.
Mà bây giờ, hắn mới chỉ nhìn thoáng qua, cơ hồ là đọc được nhanh như gió, liên tục lật hết trang này tới trang khác.
"Cộp."
Khoảng một canh giờ sau, Lục Trường Sinh khép sách lại.
Hắn nhắm mắt.
Lúc này đây, trong đầu Lục Trường Sinh đang nhớ lại nội dung trên dược kinh mà hắn đọc nhanh như gió khi nãy.
Dù có chút nội dung không quá rõ ràng nhưng phần lớn đã hiện ra trong đầu hắn.
"Đã thấy là sẽ không quên được."
Trong mắt Lục Trường Sinh tràn đầy vẻ kinh ngạc.
Bây giờ hắn đã hoàn toàn tin hắn đã có khả năng chỉ cần thấy là không quên được.
Đây chính là năng lực khủng bố của việc ngộ tính cao tới 200 điểm.



Bạn cần đăng nhập để bình luận