Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 172. Dùng tên giả Đao Thập Nhị, có đao chính là có lý! (3)



Chương 172. Dùng tên giả Đao Thập Nhị, có đao chính là có lý! (3)




Đao quang của Lục Trường Sinh lóe lên.
Thân thể bốn tên võ giả Luyện Tạng cứng đờ, đao trong tay chúng thậm chí còn chưa kịp hạ xuống.
Bốn tiếng “bộp” vang lên.
Cả bốn võ giả Luyện Tạng đều ngã rạp xuống đất.
“Gì thế này?”
Những tên áo đen còn lại nhìn thấy cả bốn võ giả Luyện Tạng đều chết hết, trong mắt chúng tràn ngập vẻ kinh hãi.
“Chạy mau.”
Khoảng chục tên áo đen còn lại vội vàng quay đầu chạy trốn.
Nhưng Lục Trường Sinh nháy mắt đã bước xa ba trượng, vèo cái tới trước mặt chúng, ánh đao lóe lên.
Cả chục tên áo đen lập tức ngã xuống vũng máu.
Lục Trường Sinh ngồi xổm xuống, dùng thi thể của đám người áo đen để lau đi máu tươi dính trên thân đao, sau đó hắn thu đao vào vỏ.
Hắn sờ soạng thi thể đám người áo đen.
Không phát hiện được những thứ có giá trị khác nhưng ngân phiếu và bạc thì có rất nhiều, áng chừng cũng tới năm nghìn lạng.
Vậy là cũng đủ chi phí cho chuyến đi này rồi.
Lục Trường Sinh đang định rời đi thì mấy thương nhân ngoại quốc và cả nữ nhân kia cũng lập tức đuổi theo hắn.
Ở đây nữ thương nhân đều được gọi là ‘phiên bà tử’, thật ra cách gọi này mang đầy ý xấu.
Dù sao thì toàn bộ vương triều Đại Ngư đều không coi trọng đám thương nhân ngoại quốc này.
“Xin ân nhân dừng bước.”
Nữ thương nhân kia đuổi theo Lục Trường Sinh, lo lắng hỏi: “Không biết phải xưng hô với ân nhân thế nào? Ngài đã cứu mạng ta, ta muốn được báo đáp ngài.”
Nữ thương nhân rất thẳng thắn.
Tính cách các nàng đều thẳng như vậy, mấy người bên nàng chắc chắn cũng sẽ báo đáp hắn.
Nhất là khi nàng đang vô cùng tuyệt vọng thì Lục Trường Sinh lại đột nhiên xuất hiện, hệt như mưa rơi trên sa mạc khô hạn.
“Ta không giúp các ngươi, do chúng tự muốn chết thôi, không cần cảm tạ ta.”
Nói xong Lục Trường Sinh lập tức sải bước đi xa, dù nữ thương nhân kia đuổi thế nào cũng không theo kịp.
“Tác Phỉ, chúng ta mau về thôi, nơi này quá nguy hiểm.”
Những thương nhân ngoại quốc khác cũng đều tới khuyên nàng.
Địa vị của Tác Phỉ không giống họ, lần này may mắn có người cứu nàng nhưng lần sau thì sao?
“Ừ, về thôi.”
Tác Phỉ nhìn theo hướng Lục Trường Sinh biến mất hồi lâu, sau đó mới chịu theo các đồng bạn rời đi.
Còn những thi thể dưới đất thì chẳng có ai buồn để ý.
Khắp thành Trạm Hải ngày nào cũng có chém giết, mỗi ngày đều có người thiệt mạng, dù quan phủ có thấy thi thể trên đường thì cũng chỉ qua loa lôi đi là xong.
Lục Trường Sinh về tới khách điếm.
Hắn chẳng để tâm chuyện vừa xảy ra.
Chỉ là võ giả Luyện Tạng mà thôi, hắn cũng không coi là gì.
Chuyện hắn quan tâm là “lĩnh ngộ” trên bờ biển hồi sáng kìa.
“Tam Trọng Lãng yêu cầu lĩnh ngộ ý cảnh từ sóng biển cuồn cuộn, dù hôm nay có chút thu hoạch nhưng vẫn chưa đủ.”
“Mai vẫn phải tới bờ biển một chuyến.”
Thế nên hôm sau Lục Trường Sinh lại tới bờ biển, tiếp tục cảm ngộ ý cảnh từ sóng biển.
Một ngày, hai ngày, ba ngày...
Trong ba ngày liên tiếp Lục Trường Sinh vẫn luôn tới bờ biển cảm ngộ ý cảnh từ sóng biển.
Hắn đã cảm giác được tầng thứ ba của Tam Trọng Lãng, dường như đã gần trong gang tấc, bất cứ lúc nào cũng có thể đột phá.
Nhưng vẫn luôn thấy còn kém một chút, thế nên mãi vẫn không vượt qua được.
Lúc này, mấy ngư dân gần đó đang nói chuyện phiếm.
“Hôm qua sóng lớn quá, cao tới mấy trượng liền, suýt nữa ta đã không về được rồi.”
“Haizz, ở biển cũng chỉ sợ biển. Một khi có sóng lớn thì thuyền nhỏ của chúng ta cũng không chống cự được, chỉ sợ sẽ bị sóng đánh vỡ tan mất.”
“Thôi, dạo này biển động liên tục, để mấy hôm nữa ta lại ra biển vậy.”
Các ngư dân đều đang bàn chuyện sóng gió và biển động.
Ngoài biển thứ nguy hiểm nhất chính là sóng.
Sóng cao gió lớn, thuyền nhỏ của ngư dân có thể bị đập thành mảnh vụn chỉ trong nháy mắt, rồi chôn vùi thân xác trong lòng biển rộng.
Lục Trường Sinh ngẩng phắt đầu nhìn ra phía biển.
Hắn hiểu rồi.
Nguyên nhân Tam Trọng Lãng mãi không thể đột phá lên tầng thứ ba cũng rất đơn giản.
Sóng hắn thấy còn quá nhỏ!
Biển thật sự và cả sóng lớn chỉ có thể thấy được ngoài khơi.
Hắn phải ra khơi!
Nghĩ đến đây Lục Trường Sinh đứng dậy, đi tới chỗ mấy người ngư dân rồi hỏi thẳng: “Lúc các ngươi rời bến đánh cá liệu có thể dẫn ta theo không?”
“Ngài muốn ra khơi ư?”
Các ngư dân lắc đầu: “Không được, mỗi lần chúng ta rời bến đánh cá đều rất nguy hiểm, sao mà dẫn người theo được chứ?”
“Đúng vậy, hơn nữa tạm thời chúng ta cũng sẽ không rời bến.”
Lục Trường Sinh cau mày.
Hắn đảo mắt nhìn qua, đúng là thuyền của các ngư dân này đều hơi nhỏ, có vẻ không an toàn cho lắm.
Dù thực lực của hắn kinh người nhưng nếu rơi xuống biển rộng mênh mông thì sợ rằng cũng chẳng thể phát huy bản lĩnh được.
“Nếu ngài thật sự muốn rời bến thì cứ tìm thuyền lớn ấy.”
“Hơn nữa thuyền lớn của những thương nhân ngoại quốc kia an toàn hơn thuyền đánh cá của chúng ta nhiều.”
“Đúng vậy, đám thương nhân ngoại quốc đó vượt nghìn trùng xa, băng qua biển rộng tới thành Trạm Hải chúng ta, phải qua bao nhiêu hải vực, phải vượt bao nhiêu sóng gió? Ngồi thuyền của họ ra khơi chắc chắn là rất an toàn.”
Lục Trường Sinh nhìn theo hướng ngư dân chỉ.
Trên bến tàu gần đó có những con tàu khổng lồ đang neo đậu, đó đều là thuyền của các thương nhân ngoại quốc.
“Đa tạ.”
Lục Trường Sinh ném cho các ngư dân mấy miếng tiền đồng rồi đi về phía bến tàu họ chỉ.
Trên bến tàu người đến người đi tấp nập, có rất nhiều thùng đã nhồi đầy hàng hóa nằm trên đất, cần người khuân vác xuống dưới.
Chỉ tính riêng những người làm nghề “khuân vác” này đã có cả nghìn vạn, đủ thấy con đường thương mại của thành Trạm Hải phồn vinh tới mức nào.
Lục Trường Sinh nhìn những con thuyền lớn trước mặt, lập tức đi lên trước hỏi thăm: “Các ngươi sắp rời bến ư?”
“Đúng rồi, chúng ta sẽ rời bến, quay về Đà quốc.”
“Đà quốc?”
Trong khoảng thời gian này Lục Trường Sinh cũng đã biết chút ít chuyện về đám thương nhân ngoại quốc này, họ tới từ rất nhiều quốc gia khác nhau. Hết chương 172.



Bạn cần đăng nhập để bình luận