Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 418. Hắn là ai? Cổ Vực Thần Cương đệ nhất, Nghịch phạt Thần Tàng, Lục Trường Sinh trấn áp nhất đại! (2)



Chương 418. Hắn là ai? Cổ Vực Thần Cương đệ nhất, Nghịch phạt Thần Tàng, Lục Trường Sinh trấn áp nhất đại! (2)




Hơn nữa, một khi tiên sư tranh đấu với Thần Tàng, cơ bản đều là tiên sư chiếm ưu thế.
Cho dù Thần Tàng chiếm ưu thế, cũng rất khó giết chết một vị tiên sư.
Vì vậy, gặp phải linh thú có khả năng liên quan đến tiên sư, mọi người cũng không muốn rước phiền toái, lần lượt tránh đi.
Nhưng Từ Chân không tránh được.
Mấy nhát kiếm chém lên người chim ưng của hắn, đều bị pháp khí ngắn lại, căn bản không đả thương được chim ưng.
Ngược lại bị chim ưng nhào vào người, trúng một nhát móng vuốt sắc nhọn.
“Phụt.”
Trên người Từ Chân bị móng vuốt sắc nhọn của chim ưng chém mất một mảng da thịt.
Tuy không ảnh hưởng tới tính mạng, nhưng thoạt nhìn vô cùng thê thảm.
“A…”
Từ Chân kêu thảm một tiếng.
Lập tức cướp đường mà chạy, không dám dây dưa cùng chim ưng.
chim ưng có vẻ vô cùng đắc ý.
Tiếp tục lượn vòng bên trên Lang Khốc Hạp, hơn nữa còn phát ra tiếng kêu nhỏ, giống như đang đắc ý.
Linh thú có trí tuệ, nhưng trí tuệ không quá cao.
Tương đương với trí tuệ trẻ em.
Con linh thú chim ưng trước mặt này, rõ ràng là đang trêu đùa vũ giả Lang Khốc Hạp.
“Con linh thú này thật đáng ghét.”
“Rốt cuộc là linh thú của vị tiên sư nào? Cũng không quản một chút.”
“Có con chim ưng này ở đây, sợ là chúng ta không còn cách nào cảm ngộ.”
“Thật là đáng ghét. Con linh thú này có pháp khí phòng ngự, công kích thông thường căn bản không thể đả thương nó.”
Cho dù nhiều vũ giả lòng đầy căm phẫn.
Nhưng bọn họ không làm gì được con chim ưng này.
Chỉ là, Từ Chân lượn vòng trên Lang Khốc Hạp một lúc, lại phát hiện trên thang đá Lang Khốc Hạp còn một người, có vẻ không hề sợ nó.
Chim ưng không chịu nổi!
Nó như một thằng nhãi nghịch ngợm, thích nhất là trêu đùa vũ giả loài người.
Thế nên, Từ Chân lại lao xuống mạnh mẽ, lao thẳng đến bóng dáng giữa sườn núi Lang Khốc Hạp.
Hiện tại cả thang đá Lang Khốc Hạp chỉ còn lại một người, đó chính là Lục Trường Sinh.
Tuy Lang Khốc Hạp bị Từ Chân đảo loạn một trận, tạo động tĩnh rất lớn.
Nhưng Lục Trường Sinh đã đi vào đốn đạo, không hề có cảm tri với bên ngoài.
Cũng không có ai vào được Cảm Tri Lĩnh Vực của hắn, đương nhiên không cách nào khiến Lục Trường Sinh bừng tỉnh.
Nhìn thấy chim ưng lại lao về Lục Trường Sinh, một số vũ giả sắc mặt thay đổi.
“Đó là Lục Trường Sinh nhỉ?”
“Lục Trường Sinh đã vào đốn đạo, chắc không có nguy hiểm nhỉ?”
“Có thể tới Lang Khốc Hạp cảm ngộ lĩnh vực, hơn nữa còn đi một mình, há có thể không có chuẩn bị?”
“Nhưng con súc sinh đó thật sự là không dễ chọc…”
Đối với Lục Trường Sinh – người có thể nghịch phạt Thần Cương đệ nhất của Thần Tàng, rất nhiều vũ giả đã yên tâm.
Mà sự thật đúng là như vậy.
Cảm Tri Lĩnh Vực của Lục Trường Sinh bao phủ mười trượng xung quanh thân thể.
Khi Từ Chân lao xuống, sau khi lao vào Cảm Tri Lĩnh Vực, Lục Trường Sinh lập tức bừng tỉnh.
“Vụt.”
Lục Trường Sinh lập tức mở mắt.
“Nghiệt súc!”
Trong mắt Lục Trường Sinh hiện lên một tia nghiêm túc.
“Keng.”
Ngay sau đó, Lục Trường Sinh rút đao.
Đao quang màu máu xuyên qua hư không, sức mạnh hơn mười vạn đỉnh lực nháy mắt bùng nổ.
Khoảng cách gần như vậy, đao quang của Lục Trường Sinh nháy mắt liền trảm lên người Từ Chân.
“Thịch!”
Trên người Từ Chân xuất hiện bạch quang chói mắt.
Pháp khí!
Đây là pháp khí hộ thân.
Chỉ cần không phá vỡ bảo hộ của pháp khí, vậy thì sức mạnh lớn hơn nữa cũng không thể đả thương Từ Chân chút nào.
“Có pháp khí hộ thân, đây là một con linh thú!”
Lục Trường Sinh cũng hiểu ra.
Linh thú có chủ!
Bình thường đều là tiên sư, thậm chí đạo quân mới nuôi dưỡng linh thú.
Chỉ là, một đao này tuy không phá vỡ pháp khí.
Nhưng sức mạnh mười vạn đỉnh quá lớn, trực tiếp làm cơ thể to lớn của Từ Chân cứng lại.
Chẳng qua, Từ Chân có vẻ cũng bị chọc giận.
Nó sải rộng đôi cánh to lớn, mỗi một chiếc lông vũ đều như một cây kiếm sắc, vậy mà muốn lao vào Lục Trường Sinh lần nữa.
“Súc sinh tìm chết!”
Trong mắt Lục Trường Sinh hiện lên tia nghiêm túc.
“Trảm!”
Lục Trường Sinh khẽ quát một tiếng.
Tâm kiếm không hình không ảnh nháy mắt chém ra, nhấn chìm vào cơ thể Từ Chân.
Nhất thời, Từ Chân kêu rên rỉ một trận thê lương.
Cả người điên cuồng vỗ cánh, muốn bay lên lần nữa.
Thế nhưng Lục Trường Sinh tiếp tục chém tâm kiếm.
Một nhát lại một nhát tâm kiếm, chém liên tục vào tinh thần Từ Chân.
Trên người Từ Chân quả thật có pháp khí, có thể cản được rất nhiều công kích.
Thế nhưng pháp khí lại không chặn được bí pháp tinh thần.
Tâm kiếm chân ngôn quyết của Lục Trường Sinh, là bí pháp đáng sợ tới mức vũ giả đỉnh cao cảnh giới Thần Cương cũng khó mà cản nổi, huống chi là một con linh thú nhỏ bé?
Cuối cùng, mười mấy nhát bí pháp tinh thần nhấn chìm cơ thể Từ Chân.
Tinh thần của Từ Chân vậy mà bị chôn vùi.
“Bịch!”
Từ Chân từ trên cao rơi xuống chân núi, trên người dĩ nhiên không còn hơi thở.
Đã chết!
Con linh thú Từ Chân này vậy mà chết rồi.
Cả người không có một vết thương nào.
Vũ giả tứ phía hai mặt nhìn nhau.
“Linh thú, cứ vậy mà chết rồi?”
“Ngay cả thương thế cũng không có, hẳn là bí pháp tinh thần. Nghe đồn Lục Trường Sinh không phải còn nắm giữ bí pháp tinh thần đáng sợ sao?”
“Vũ giả cảnh giới Thần Cương bình thường hẳn là có thể chịu được bí pháp tinh thần, nhiều nhất là tinh thần chấn động, đau khổ tột cùng. Thế nhưng, bí pháp tinh thần đơn thuần, không thể giết chết vũ giả cảnh giới Thần Cương. Nhưng linh thú không giống vậy, chúng nhục thể mạnh mẽ, nhưng tinh thần yếu đuối, rất có thể không cản nổi công kích của bí pháp tinh thần.”
“Tiêu rồi, linh thú có chủ, hiện tại linh thú chết rồi, chủ nhân phía sau nó há lại có thể để yên?”
“Chủ nhân của linh thú ít nhất cũng là một vị luyện khí tiên sư, thậm chí có khả năng là trúc cơ đạo quân! Sau lưng Lục Trường Sinh có Cổ Vực Thiên Tông làm chỗ dựa, hắn không sợ, nhưng chúng ta không có chỗ dựa vững chắc như vậy, tới lúc đó, nếu như tiên sư tức giận, chúng ta gặp phiền phức lớn rồi.”
“Đi, đi mau, ồn áo quá không tốt, có thể sẽ mất mạng…” Hết chương 418.



Bạn cần đăng nhập để bình luận