Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 852: Cùng lên đi, ta muốn đánh mấy chục người!

Chương 852: Cùng lên đi, ta muốn đánh mấy chục người!
“Bàn tay chỉ hơi tê, là không có chuyện gì?”
Trong mắt Phí Thiên Lưu đầy vẻ khó tin.
Hắn thật sự không thể tin được.
Chính là Loa Toàn Kình hai mươi năm công lực của hắn, bình thường một khi đánh ra Loa Toàn Kình, một con trâu cũng phải bị đánh chết.
Nhưng sao bây giờ lại không làm gì được Lục Viễn?
“Chẳng lẽ thật sự là quyền sợ trai trẻ?”
“Lục Viễn, ngươi thử đánh ta một quyền.”
Phí Thiên Lưu vẫn còn có chút không thể tin được.
Có phải sai chỗ nào hay không?
Lục Trường Sinh gật đầu.
Hắn trực tiếp vung ra một quyền.
Thật ra cũng chỉ là một cái đấm thẳng bình thường.
Nhưng mà, tốc độ một quyền này quá là nhanh.
Nhanh đến mức thần kinh phản ứng trải qua muôn vàn thử thách của Phí Thiên Lưu hình như cũng không theo kịp tốc độ vung quyền của Lục Trường Sinh.
Vậy mà bị một quyền mạnh mẽ đánh thẳng vào người.
Thật ra thì Lục Trường SInh cũng đã thu lại phần lớn sức mạnh.
Nhưng chỉ sợ cho dù là một phần nhỏ sức mạnh, cơ thể to lớn như vậy của Phí Thiên Lưu, lại trực tiếp bị đánh bay rồi.
“Bình bịch”
Một tiếng trầm đục, Phí Thiên Lưu nặng nề ngã trên mặt đất.
“Tiếng gì vậy?”
“Là tiếng từ trong phòng sư phụ truyền ra.”
“Hình như Lục sư đệ vừa mới vào phòng sư phụ, không lẽ...”
“Sư phụ, không thể...”
Tầng hai của võ quán Phi Hạc, mấy tên sư huynh, sư tỷ của Lục Trường Sinh, luôn luôn chú ý đến tình huống trong phòng sư phụ.
Bọn họ cũng đều biết Lục Viễn tiến vào gặp sư phụ.
Hiện tại lại nghe được âm thanh “nặng nề”, trong lòng quýnh lên.
Bọn họ đều đoán rằng, hơn phân nửa là sự phụ tực giận, đang “trách phạt” Lục Viễn.
Thương thế Lục Viễn vừa mới khỏi hắn, cũng không thể lại bị đả thương được.
Cho nên, các sư huynh, sư tỷ lập tức đẩy cửa vào, trong miệng hô to “Sư phụ, không thể”.
Sau đó, bọn họ lập tức ngu cả người.
Bọn họ nhìn thấy gì?
Ngã trên mặt đất không phải Lục Viễn, mà là sư phụ Phí Thiên Lưu.
Thậm chí, Phí Thiên Lưu còn vô cùng chật vật, che ngực không ngừng ho khan.
“Sư phụ, chuyện gì xảy ra vậy?”
“Ngài sao vậy? Không phải là ngài đang trách phạt Lục sư đệ sao?”
Hướng sư tỷ sợ ngây người, không nhịn được mở miệng hỏi.
“Nhanh, đỡ ta đứng dậy.”
Phí Thiên Lưu lảo đảo, được chúng đệ tử đỡ dậy.
Chỉ là ngực hắn rất đau.
Tuy nhiên, không bị thương.
Đương nhiên hắn biết, Lục Viễn thu lực rồi.
Nếu không thì một quyền này, lồng ngực hắn cũng bị đánh lõm xuống rồi.
Vì vậy mà một quyền mất mạng!
Nói cách khác, thậm chí Lục Viễn có thể dưới tình huống không bộc phát Ám Kình, một quyền đánh chết hắn?
Điều này khiến cho Phí Thiên Lưu cảm thấy có chút hoang đường.
Chuyện này thật sự là chuyện nghìn lẻ một đêm.
Nhưng đây cũng là sự thật!
“Lục Viễn, sao tự nhiên khí lực của ngươi trở nên lớn như vậy?”
“Còn nữa, sao tốc độ ra quyền của ngươi nhanh như vậy?”
“Ngay cả Ám Kình ngươi cũng không bộc phát, suýt chút nữa một quyền đánh chết ta. Chuyện này... Rốt cuộc chuyện này là sao?”
Một tràng câu hỏi của Phí Thiên Lưu, gần như không chút nghĩ ngợi mà bật thốt ra.
Nhưng những lời này rơi vào tai đám người Hướng sư tỷ, thì lại giống như sét đánh, trong lòng bọn họ bắt đầu dậy sóng.
“Sư phụ, ngài nói Lục Viễn sư đệ bộc phát Ám Kình?”
“Vừa rồi là một quyền của Lục Viễn sư đệ suýt chút nữa đánh chết sư phụ ngươi?”
“Chuyện này không thể nào? Trước đó không lâu Lục Viễn sư đệ còn mới suýt chút nữa bị người đánh chết trong giải thi đấu Võ đạo...”
Rất nhiều đệ tử võ quán Phi Hạc cũng không quá tin tưởng.
Chuyện này thật sự quá khủng khiếp rồi.
Giống như chuyện nghìn lẻ một đêm.
Thấy ánh mắt khiếp sợ của mọi người, trong lòng Lục Trường Sinh vừa động.
Nếu hắn muốn ngưng tụ ra Võ đạo, không thể mạnh mỗi bản thân được.
Chỉ sợ bản thân bước vào Siêu Phàm, cũng chỉ đi ra khỏi một con đường tu luyện thôi.
Nếu muốn ngưng tụ ra Võ đạo, phải truyền bá Võ đạo ra thế giới này, hơn nữa tầm ảnh hưởng phải rất lớn.
Như thế mới có thể ngưng tụ ra Võ đạo thật sự dưới sự hợp sức của mọi người!
Nếu thời gian của Lục Trường Sinh dài, thì hắn có thể phát triển từ từ, chậm rãi lan truyền sức ảnh hưởng của Cực Hạn Võ Đạo Lưu.
Nhưng mà hắn không có bao nhiêu thời gian.
Kế hoạch của hắn là trong ba năm nhất định phải ngưng tụ ra Võ đạo.
Thế nên, không chỉ tốc độ tu luyện của hắn phải nhanh, hơn nữa sức ảnh hưởng của Cực Hạn Võ Đạo Lưu cũng phải nhanh.
Như vậy, hắn cần trợ thủ.
Cần rất nhiều trợ thủ “cùng chung chí hướng”.
Mà trước mắt, không phải đang có rất nhiều trợ thủ ở đây sao?
“Ta chỉ cần sáng tạo ra một trường phái Võ đạo, sau đó không ngừng tuyền chọn các đại cao thủ võ thuật, lan truyền sức ảnh hưởng của Cực Hạn Võ Đạo Lưu.”
“Về phần mở rộng phát triển Cực Hạn Võ Đạo Lưu, đương nhiên là có người bên cạnh nghĩ cách.”
“Mà vị trí của ta, tốt nhất là võ si!”
“Không phải là võ si, sao có thể khai tông lập phái, sao có thể sáng tạo ra Võ đạo Siêu Phàm?”
Trong lòng Lục Trường Sinh đã có quyết định.
“Sư phụ, các vị sư huynh, sư tỷ, chắc hẳn các ngươi đều biết, ta bị người dùng Tiệt Mạch Kình đả thương tâm mạch trong giải thi đấu Võ đạo, suýt chút nữa chết.”
“Khoảng thời gian kia, mỗi ngày ta đều bên bờ vực sống chết, cho nên đã suy nghĩ rất nhiều.”
“Ta mơ hồ phát hiện được bản chất võ thuật. Ám Kình cũng được, Hoá Kình cũng được, thậm chí Đan Kình, Cương Kình thì có làm sao? Về bản chất, những loại Kình này cũng chị là một loại kỹ xảo thôi.”
“Thành Đan Kình, Cương Kình, có thể cản được đạn sao? Không cản được! Đừng nói là đạn, ngay cả kéo, gậy gộc cũng không đỡ nổi.”
“Như vậy, những võ giả cực khổ luyện võ mấy chục năm như chúng ta, làm như vậy là vì cái gì?”
“Cực khổ mấy chục năm, một con dao thái rau cũng có thể giết chết võ giả. Võ giả trong suy nghĩ của ta không phải như vậy, Võ đạo trong suy nghĩ của ta cũng không phải như vậy.”
Tất cả mọi người trợn to hai mắt.
Muốn nhìn một chút đến tột cùng Lục Viễn muốn nói gì?
Mà lời nói này cũng chạm tới đáy lòng của bọn họ.
Đúng vậy, cực khổ luyện võ mấy chục năm, lại có tác dụng gì?
Bạn cần đăng nhập để bình luận