Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 459. Từ Hạo Thiên chặn cửa không ai địch lại, Lục Trường Sinh hiện thân, lĩnh vực năm hợp một nghiền nát Từ Hạo Thiên! (2)



Chương 459. Từ Hạo Thiên chặn cửa không ai địch lại, Lục Trường Sinh hiện thân, lĩnh vực năm hợp một nghiền nát Từ Hạo Thiên! (2)




Bốn lĩnh vực hợp nhất!
Đây là chuyện vĩ đại cỡ nào?
Phàm là những võ giả Thần Tàng có thể làm được điều này, không ai không phải là thiên chi kiêu tử, không ai không phải là thiên tài đứng đầu Cổ Vực!
“Lục Quan, chuyển lời cho Lục Trường Sinh.”
“Hắn cứ tiếp tục làm con rùa rụt cổ như vậy, tâm linh phủ bụi trần. Sau này chỉ sợ không độ qua nổi kiếp tâm linh!”
Nghe được lời Từ Hạo Thiên, một vài đệ tử kiến thức rộng rãi, trong lòng cũng không nhịn được mà chùng xuống.
Kiếp tâm linh!
Thứ này, thật ra thì rất mơ hồ.
Kiếp tâm linh, chủ yếu nhắm vào tâm linh.
Chỉ cần tâm linh có một tia sơ hở, thì không thể độ qua được kiếp tâm linh.
Loại sơ hở tâm linh này là chuyện vô cùng cá nhân.
Giống như Từ Hạo Thiên uy hiếp như vậy, rất khó để nói có thể mang tới tác dụng hay không.
Có vài người cảm giác mình vừa thăng cấp Thần Tàng, bị một Thần Tàng đứng đầu như Từ Hạo Thiên uy hiếp, rõ ràng sẽ không để trong lòng, tâm linh cũng sẽ không có sơ hở.
Nhưng cũng có những người tranh cường háo thắng, cảm giác bản thân đang “trốn tránh” Từ Hạo Thiên.
Một khi xuất hiện loại suy nghĩ phòng thủ mà không đấu này, thì bản thân tâm linh đã có sơ hở.
Từ Hạo Thiên cũng có sơ hở tâm linh.
Sơ hở tâm linh của hắn chính là Lục Trường Sinh.
Vậy nên, Từ Hạo Thiên mới hết lần này tới lần khác nghĩ cách giết chết Lục Trường Sinh.
“Từ Hạo Thiên, lời của ngươi ta sẽ không truyền lại cho Lục Trường Sinh.”
“Có bản lĩnh thì tự ngươi tới Cổ Vực Thiên Tông, nói thắng trước mặt Lục Trường Sinh đi.”
Lục Quan đương nhiên sẽ không để Từ Hạo Thiên lợi dụng.
Hắn sẽ không truyền lời.
Một khi truyền lời, lập tức có thể khiến tâm linh của Lục Trường Sinh rạn nứt.
Hắn không ngu như vậy.
“Truyền hay không thì tuỳ ngươi, ta vẫn sẽ đợi Lục Trường Sinh ở đây.”
Từ Hạo Thiên nói xong, lại nhắm hai mắt lại.
Mặc cho vô số ánh mắt dò xét trên người hắn, hắn vẫn sừng sững bất động.
“Không cần truyền lời nữa, Lục mỗ tới rồi!”
Bỗng nhiên, một giọng nói xa lạ truyền vào trong tai Từ Hạo Thiên.
“Vụt.”
Từ Hạo Thiên gần như là ngay lập tức mở mắt, nhìn về phía âm thanh truyền tới.
Giờ phút này, từ phía sơn môn của Cổ Vực Thiên Tông, một bóng người từ từ đi tới.
Một hình bóng khiến cho vô số đệ tử Cổ Vực Thiên Tông cũng có chút ngạc nhiên.
Lục Trường Sinh!
Đệ tử chân truyền của Cổ Vực Thiên Tông!
Thần Cương đã từng đứng đầu Cổ Vực, nghịch phạt Thần Tàng.
Thiên tài đứng đầu khai sáng một con đường cho võ giả cảnh giới Thần Cương.
Hôm nay, lại xuống núi?
“Xì xào.”
Đám người một mảnh xôn xao.
“Đó là Lục Trường Sinh sư huynh, sao hắn lại xuống núi rồi?”
“Nguy rồi, thiên tài cấp bậc kinh tài tuyệt diễm như Lục Trường Sinh sư huynh, nhất định tâm cao khí ngạo, sao có thể dễ dàng bỏ qua cho Từ Hạo Thiên khiêu khích hết lần này tới lần khác được? Sợ là biết Từ Hạo Thiên đang khích tướng, Lục sư huynh vẫn phải xuống núi.”
“Tử Hạo Thiên đạt được mục đích. Lục sư huynh thật là không khôn ngoan, đã nhẫn nhịn một tháng, không lẽ lại không thể nhịn tiếp? Có lẽ nhịn thêm mấy ngày, chân truyền đứng đầu Cổ Vực Thiên Tông lập tức sẽ trở lại, đến lúc đó đương nhiên có thể đuổi Từ Hạo Thiên rồi.”
“Đúng vậy, căn bản Lục sư huynh không cần mạo hiểm. Hắn mới thăng cấp Thần Tàng, chỉ luyện hoá được một viên đá Trấn Giới, cho dù không nghênh chiến Từ Hạo Thiên, ai dám nói gì?”
“Đúng vậy, bây giờ Lục sư huynh xuống núi, quá không sáng suốt rồi.”
“Chỉ hi vọng Lục sư huynh có cường giả Đạo Cơ bảo vệ. tuy thất bại cũng không cần lo lắng về tính mạng. Chẳng qua, một khi thua, tâm linh của Lục sư huynh ắt sẽ có sơ hở, chỉ sợ đường võ đạo sau này cũng sẽ khó khăn.”
Rất nhiều đệ tử nhao nhao bàn luận.
Thậm chí còn cảm thấy tiếc hận thay Lục Trường Sinh.
Một khi Lục Trường Sinh xuống núi, thì rất nhiều chuyện e là đã định đoạt trước.
“Ngươi thật sự xuống núi rồi!”
Từ Hạo Thiên bật cười.
Hắn không đoán sai Lục Trường Sinh.
Thiên tài đứng đầu như Lục Trường Sinh, nhất định không chịu được khiêu khích của hắn.
Hiện tại xem ra thật sự là như vậy.
Thật ra, Từ Hạo Thiên đã từng tự hỏi.
Nếu có người nào chỉ đích danh nói muốn khiên chiến hắn, thậm chí còn đứng dưới sơn môn, chỉ sợ biết rõ không đánh lại, hắn cũng phải lên.
“Đúng, ta xuống núi.”
“Ta sẽ tiễn ngươi đi đoàn tụ cùng đệ đệ ngươi.”
Giọng điệu Lục Trường Sinh bình tĩnh nói.
Nhẹ nhàng tựa mây bay, hoàn toàn giống như không cảm thấy chút áp lực nào.
Riêng phần phong thái điềm tĩnh tự nhiên này đã thắng được phần lớn các đệ tử.
Không phải tất cả các đệ tử khi đối mặt với Từ Hạo Thiên cũng có phong thái như vậy.
“Ồ? Không sợ?”
“Chắc hẳn ngươi cảm thấy, ngươi tài giỏi như vậy, cường giả Đạo Cơ của Cổ Vực Thiên Tông nhất định sẽ bảo vệ ngươi.”
“Không sao hết, có lẽ ta không giết được ngươi, nhưng ta sẽ cho ngươi một trận thảm hại. Khiến cho tâm linh của ngươi nhiễm bụi trần, cả đời sinh ra tâm ma, cắt đứt hoàn toàn con đường võ đạo!”
“Như vậy, còn hả giận hơn so với giết ngươi.”
Từ Hạo Thiên cũng không giấu diếm mục đích của hắn.
“Không cần lảm nhảm mấy lời vô nghĩa nữa, so tài xem thực hư.”
“Để ta nhìn xem, thực lực của Thần Tàng đứng đầu thật sự!”
Lục Trường Sinh từng bước đi tới.
Không một chút dấu hiệu sợ hãi hay lùi bước.
Ngược lại là từng bước, từng bước tiền về phía Từ Hạo Thiên.
Giờ phút này, Lục Quan cách Lục Trường Sinh gần nhất.
“Thật dũng cảm!” Hết chương 459.



Bạn cần đăng nhập để bình luận