Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 230. Võ giả Thiên Đỉnh không ra mặt thì còn có ai ngăn được Đao Thập Nhị nữa!



Chương 230. Võ giả Thiên Đỉnh không ra mặt thì còn có ai ngăn được Đao Thập Nhị nữa!




“Chỉ cần đỡ nổi đao trong tay Đao mỗ thì Vân Anh Khoáng Mẫu sẽ là của kẻ đó!”
Lục Trường Sinh cầm đao đứng đó, trên thân đao và quần áo tuy không dính một giọt máu nào nhưng vẫn khiến mọi người cảm thấy sát ý tỏa ra ngùn ngụt, bá đạo không tưởng được.
Lúc này không còn ai nghi ngờ lời tuyên bố của Đao Thập Nhị nữa.
Đỡ nổi đao của Đao Thập Nhị thì sẽ lấy được Vân Anh Khoáng Mẫu.
Thế nhưng liệu có ai dám nói mình đỡ nổi đao của Đao Thập Nhị đây?
“Trừ khi đích thân cường giả Thiên Đỉnh ra tay...”
Nhìn “Đao Thập Nhị”, một số võ giả đã thấy chùn chân.
Họ đều đã nhận ra, Đao Thập Nhị có hai loại ý cảnh rất đáng sợ, mà bản thân hắn dường như còn nắm giữ loại bí pháp nào đó, thứ ấy có thể khiến cường giả Bách Đỉnh “hoàn toàn khựng lại” trong nháy mắt.
Hơn nữa sức mạnh của Đao Thập Nhị cũng vô cùng đáng sợ, áng chừng đã lên tới mấy trăm đỉnh, không còn cách sức mạnh nghìn đỉnh bao xa.
Một võ giả thế này gần như không có nhược điểm, vậy phải đánh thế nào đây?
“Thành Trạm Hải vậy mà lại có một võ giả mạnh nhường này? Ẩn giấu quá sâu, tới tận giờ mới chịu bộc lộ tài năng.”
Trong lòng rất nhiều võ giả đều thấy nặng nề.
Họ đang suy tính được mất, suy tính giữa cái lợi và cái hại.
Dù sao thì đã có ba người bỏ mạng.
Mà ba người đã chết đó đều không kém cạnh bất cứ võ giả Bách Đỉnh nào ở đây.
Vì Vân Anh Khoáng Mẫu mà liều mạng, liệu có đáng không?
“Bang chủ, chúng ta...”
Chử Thanh Sơn do dự mở miệng, nhẹ giọng hỏi ý.
“Lui.”
Bang chủ bang Tứ Hải gần như không hề do dự lấy một giây, đáp rất nhanh và dứt khoát.
Trong mắt Chử Thanh Sơn lóe lên vẻ kỳ dị.
Sau đó người của bang Tứ Hải đều rút lui.
“Người của bang Tứ Hải lui rồi à?”
Người của Hội Tam Giao và bang Sáp Huyết đều thấy kinh ngạc.
Nhưng họ là đối thủ lâu năm của bang Tứ Hải, vậy nên chẳng mấy chốc đã biết suy tính của bang Tứ Hải.
“Cường giả Thiên Đỉnh không ra mặt thì không ai khống chế Đao Thập Nhị được!”
“Chúng ta cũng rút thôi!”
Hội Tam Giao và bang Sáp Huyết cũng rút lui.
Cường giả Thiên Đỉnh là kẻ đứng đầu trong cảnh giới Thần Lực, mỗi vị đều là trụ cột của các thế lực lớn, chẳng khác nào Định Hải Thần Châm cả.
Cao thủ như thế sẽ không dễ dàng ra tay.
Vả lại e rằng cũng còn có điều đáng phải suy tính kỹ càng.
Dù cường giả Thiên Đỉnh ra tay thật thì liệu có thật sự ngăn được Đao Thập Nhị không?
Khi ba bang phái lớn rời đi thì phần đông mọi người đều biết đại thế đã mất, rõ ràng tất cả đã ngầm thừa nhận Vân Anh Khoáng Mẫu thuộc về Đao Thập Nhị rồi.
Giang hồ chính là như vậy.
Hết thảy đều lấy thực lực làm chủ.
Lục Trường Sinh không cần giết sạch tất cả mọi người, từ đầu tới cuối hắn chỉ lấy mạng ba người mà thôi.
Thế nhưng cái chết của ba người này lại khiến đám võ giả còn lại và các thế lực trong chốn giang hồ hiểu rằng, họ không tranh lại được với Đao Thập Nhị, vậy nên cũng sẽ tự động rút lui.
Lúc mới đầu dường như còn rất “náo nhiệt”, vậy mà chỉ trong chớp mắt cả con đường đã quạnh quẽ hẳn.
Thậm chí cả những ánh mắt rình trộm cũng đều biến mất vô tung vô ảnh.
“Rút lui nhanh thật đấy.”
Lục Trường Sinh cũng thu hồi tầm mắt.
Hắn nhìn Thượng Nguyên đạo tràng trước mặt.
Lần trước hắn muốn tới Thượng Nguyên đạo tràng nhưng không được, cũng không thể gặp Thượng Nguyên tiên sư.
Mà giờ đây hắn đã có thể bước vào Thượng Nguyên đạo tràng, gặp được Thượng Nguyên tiên sư rồi.
Có lẽ rất nhiều câu hỏi trong lòng hắn cũng sẽ có lời giải đáp.
Sau đó Lục Trường Sinh sải bước đi về phía Thượng Nguyên đạo tràng.
Lần này Lục Trường Sinh không gặp bất cứ trở ngại nào nữa.
Thậm chí bên ngoài Thượng Nguyên đạo tràng còn có đạo đồng đang chờ sẵn.
“Tiên sư đang chờ bên trong, mời cư sĩ vào.”
Đạo đồng hơi khom lưng mời.
Họ đã chứng kiến trận chiến quyết liệt khi nãy.
Cũng biết “Đao Thập Nhị” này là kẻ tàn nhẫn ra sao.
Tuy họ là người của Thượng Nguyên đạo tràng, nhưng cũng không muốn đắc tội với kẻ tàn nhẫn như “Đao Thập Nhị”, vậy nên thái độ đều rất cung kính.
Lục Trường Sinh không nói gì, chỉ lẳng lặng đi theo sau đạo đồng.
Hai người rất nhanh đã tới trước một lầu các.
Đạo đồng đứng bên ngoài lầu các, nhẹ giọng thưa: “Tiên sư ở bên trong, mời cư sĩ tự đi vào.”
Lục Trường Sinh gật đầu, hắn bước tới trước lầu các, trực tiếp đẩy cửa vào trong.
Bên trong đèn đuốc sáng trưng.
Không gian bên trong rất rộng rãi, bày biện theo lối cổ xưa nhìn rất tự nhiên, khiến người bước trong vào cũng cảm thấy toàn thân thư thái.
Lục Trường Sinh thấy trong phòng có một lão giả mặc đạo bào đang khoanh chân ngồi.
Sắc mặt lão giả hồng nhuận, tinh thần sáng láng.
Rõ ràng lão giả này chính là Thượng Nguyên tiên sư!
Lục Trường Sinh bước lên một bước.
“Tách”.
Thượng Nguyên tiên sư mở mắt.
“Ngồi đi.”
Thượng Nguyên tiên sư chỉ vào chiếc bồ đoàn trước mặt rồi nói.
Lục Trường Sinh ngồi xuống đó.
“Ngươi đã mang Vân Anh Khoáng Mẫu tới, vậy ngươi muốn có thứ gì từ chỗ lão đạo đây?”
Thượng Nguyên tiên sư hỏi thẳng.
Lục Trường Sinh hít sâu một hơi rồi trầm giọng nói: “Ta muốn học luyện đan!”
Từ khi Lục Trường Sinh biết tới “Hoán Huyết Đan” thì đã có suy nghĩ này rồi.
Về sau hắn lại biết từ cấp độ Bách Đỉnh lên cấp độ Thiên Đỉnh cũng cần “đan dược” thì trong lòng lại càng kiên định với ý tưởng học luyện đan.
Hơn nữa Lục Trường Sinh cũng không sợ mình không học được.
Bởi ngộ tính của hắn những hơn một nghìn điểm, không thể có chuyện không học nổi.
Có câu cho con cá chẳng bằng cho cần câu, Lục Trường Sinh hiểu rất rõ đạo lý này.
Hắn không định chỉ dùng Vân Anh Khoáng Mẫu để đổi lấy một viên đan dược ẩn chứa sức mạnh trăm đỉnh thôi.
Hắn càng muốn có thể nắm giữ cách luyện đan hơn!
“Luyện đan?”
Thượng Nguyên tiên sư ngẩn ra.
Có điều chẳng mấy chốc hắn lại cười rộ lên.
Thật ra không chỉ có một mình Đao Thập Nhị đưa ra yêu cầu như vậy.
Rất nhiều người đều từng nói câu ấy.
“Luyện đan... ngươi không học nổi.”
Thượng Nguyên tiên sư chìa tay ra.
“Phụt”. Hết chương 230.



Bạn cần đăng nhập để bình luận