Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 274. Đao Thập Nhị hiện thân sau một năm bặt vô âm tín! (3)



Chương 274. Đao Thập Nhị hiện thân sau một năm bặt vô âm tín! (3)




Giờ kẻ chúng để ý nhất chính là Tống Vô Tình.
Suốt một năm qua Tống Vô Tình có vẻ rất điên cuồng.
Gần như hắn đã trở thành trụ cột tinh thần của võ giả bên phía vương triều Đại Ngư.
Một mình hắn điên cuồng săn giết khắp chiến trường Bắc Vực.
Hắn còn từng hủy diệt mười đội ngũ Bắc Lỗ chỉ trong một ngày.
Cũng may là Thánh Nguyên Nhất tự mình ra ta đánh với Tống Vô Tình mấy lần, sau đó làm giảm đi phần nào nhuệ khí của Tống Vô Tình.
Thế nhưng chỉ có Thánh Nguyên Nhất mới làm được điều đó.
Nếu Thiên Tâm không ra tay thì Tống Vô Tình vẫn là tồn tại hàng đầu.
Dù tiểu đội Thanh Huyền có tình cờ đụng độ với Tống Vô Tình cũng chỉ có thể chạy trốn mà thôi!
Nhưng ngoài Tống Vô Tình ra chúng lại chẳng e ngại bất cứ kẻ nào khác.
“Hử?”
Đột nhiên võ giả có năng lực cảm ứng cực mạnh trong tiểu đội Thanh Huyền lại nhướng mày thốt lên một tiếng.
Cảm giác nhạy bén giúp hắn nhận ra phía trước hình như có người đang lại gần.
“Cảnh giới! Có người đang tới gần.”
“Tốc độ rất nhanh, nhưng chỉ có một người, chẳng lẽ là Tống Vô Tình?”
“Không, không phải Tống Vô Tình...”
Trong lúc các thành viên của tiểu đội Thanh Huyền nói chuyện thì cũng cảm thấy hoàn cảnh xung quanh dần trở lên vặn vẹo.
Từ thảo nguyên mênh mông biến thành một khoảng sao trời tối đen.
“Đây là... ý cảnh!”
“Hì hì, đúng là to gan! Không phải Tống Vô Tình mà dám một mình đối đầu với chúng ta, tưởng tiểu đội Thanh Huyền chúng ta giống các đội ngũ bình thường đấy à?”
“Chỉ cần không phải Tống Vô Tình là được, giết hắn!”
Các thành viên tiểu đội Thanh Huyền cũng nhanh chóng phản ứng lại.
Chúng biết đây là ý cảnh đối phương vừa thi triển.
Nhưng ngoài Tống Vô Tình ra thì chúng còn sợ ai nữa chứ?
Hơn nữa đối phương lại chỉ có một mình.
Lúc này chúng cũng đã nhìn rõ người tới là ai.
Một bóng đen đang bước từng bước về phía chúng.
Theo mỗi bước chân, trên đỉnh đầu đối phương như thể hiện ra một thác nước.
Thác nước cuồn cuộn chảy, ước chừng tới ba nghìn thước.
Thác nước ba nghìn thước bay thẳng xuống từ trời cao, xuyên qua sao trời, nhìn cực kỳ rung động.
Có điều lúc nhìn thấy thác nước này cùng bóng đen đang đi tới, một võ giả Thần Lực trong tiểu đội Thanh Huyền lại trợn trừng mắt.
Hắn đã nhận ra kẻ ấy.
“Đao Thập Nhị! Hắn là Đao Thập Nhị! Là Đao Thập Nhị một năm trước Bắc Lỗ quốc treo thưởng mức cao nhất!”
Nhìn thấy “Đao Thập Nhị” xuất hiện, tên võ giả của tiểu đội Thanh Huyền không thấy sợ hãi mà ngược lại còn cực kỳ hưng phấn.
Là Đao Thập Nhị đấy!
Chúng đúng là may mắn, thế mà lại gặp được Đao Thập Nhị.
Giờ bảng treo thưởng của Bắc Lỗ quốc vẫn còn.
Chỉ cần giết được Đao Thập Nhị thì tiểu đội Thanh Huyền bọn chúng sẽ nhận được phần thưởng cao nhất của Bắc Lỗ!
Khác với các thành viên tiểu đội Thanh Huyền đang có rất nhiều suy tính.
Trong đầu Lục Trường Sinh lại chẳng có mấy ý tưởng.
Hắn chỉ có một suy nghĩ duy nhất, chính là phải tiêu diệt đội ngũ trước mắt.
Thậm chí không chỉ riêng đội ngũ này.
Chỉ cần là đội ngũ Bắc Lỗ để hắn gặp phải thì đều sẽ bị tiêu diệt!
“Keng.”
Lục Trường Sinh rút đao khỏi vỏ.
Ròng rã một năm trời hắn chưa từng rút đao.
Mà lần này rút đao ra hắn cũng không cảm thấy lạ lẫm, như thể mọi thứ vẫn rất trôi chảy.
Ánh đao màu máu xuyên qua đất trời.
Thần Long tam biến trong cơ thể gần như đã trở thành bản năng.
Sức mạnh lên tới bảy trăm đỉnh lúc này có Thần Long tam biến và vũ kỹ gia trì vậy mà lại vượt qua bốn nghìn đỉnh!
Đây là con số vô cùng khủng bố.
Sức mạnh lên tới bốn nghìn đỉnh giáng xuống người một thành viên tiểu đội Thanh Huyền.
“Xì xì.”
Thân thể đối phương nháy mắt bị cắt thành hai nửa.
Võ giả xếp hạng thứ chín mươi ba trên bảng Thần Lực của tiểu đội Thanh Huyền vậy mà lại vị một đao của Lục Trường Sinh chém thành hai nửa.
Nhìn từ xa, đối phương có vẻ còn chẳng thể chống đỡ được.
“Sao có thể chứ?”
Bốn gã võ giả còn lại dù tốc độ nhanh tới mấy vẫn không kịp cứu đồng đội của mình.
Thậm chí sau khi Lục Trường Sinh dùng một đao chém giết một võ giả Thần Lực thì ánh đao nháy mắt lại chia tách thành bốn đao.
Hơn nữa có thể thấy giữa không trung ngoài thác nước ra còn thấp thoáng có một cơn sóng biển đang chậm rãi thổi quét về phía bốn người.
Hải Lãng Ý Cảnh!
“Giết!”
Lúc này Lục Trường Sinh gần như không hề nương tay.
Hải Lãng Ý Cảnh đã được thi triển, đồng nghĩa với việc mỗi đao của Lục Trường Sinh đều sẽ kéo dài liên miên, đao sau còn mạnh hơn đao trước.
Dù có tách thành bốn đao thì uy thế vẫn kinh thiên động địa.
Năm mươi người đầu tiên trên bảng Thần Lực đều là võ giả Thiên Đỉnh, như vậy may ra còn có thể ngăn lại một chút.
Nhưng các võ giả của tiểu đội Thanh Huyền cũng chỉ xếp hạng khoảng tám mươi chín mươi gì đó, thế nên chúng chẳng thể ngăn được đao của Lục Trường Sinh.
“Xì xì.”
Bốn ánh đao của Lục Trường Sinh hạ xuống, bốn võ giả Thần Lực cũng thi triển thế phòng thủ để ngăn cản, nhưng nháy mắt khi khí huyết của chúng tràn ra thì thân thể chúng cũng bị ánh đao xuyên thủng.
Chết!
Chỉ với một đao.
Thậm chí còn chưa tới nửa hơi thở.
Chỉ trong một khoảnh khắc toàn bộ tiểu đội Thanh Huyền đã bị tiêu diệt.
Thực lực của tiểu đội Thanh Huyền cũng không kém, thậm chí còn khá mạnh là đằng khác.
Mà thật ra Lục Trường Sinh cũng chẳng mạnh hơn trước kia là bao.
Trong một năm qua thân thể Lục Trường Sinh chỉ tăng lên bốn mươi đỉnh, ý cảnh thì gần như không tăng tiến.
Thế nhưng tâm linh của hắn đã tăng lên.
Đây là lột xác to lớn nhất.
Giờ hắn đã chắc chắn rằng mình chẳng e ngại bất cứ kẻ nào nữa.
Chém giết tiểu đội Thanh Huyền xong Lục Trường Sinh đạt được năm nghìn tiểu công.
Chỉ cần thêm năm nghìn tiểu công nữa là Lục Trường Sinh có thể tích lũy đủ một vạn tiểu công, sau đó đổi lấy một viên đan dược của cảnh giới Thần Lực.
“Tiếp tục thôi.” Hết chương 274.



Bạn cần đăng nhập để bình luận