Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 254. Đao Thập Nhị bị vây khốn, bốn vị cường giả Thiên Đỉnh!



Chương 254. Đao Thập Nhị bị vây khốn, bốn vị cường giả Thiên Đỉnh!




“Ừm, đã đi theo hai canh giờ rồi, đối phương ra tay ba lần, cơ bản là không có vấn đề gì, quả thực chỉ là võ giả cảnh giới Thần Lực bình thường, có thể ra tay rồi!”
Sau đó Lục Trường Sinh không còn do dự gì nữa.
“Vèo”.
Lúc Lục Trường Sinh dốc toàn lực phóng về phía đội ngũ kia thì bên đó cũng đã có người cảm ứng được, sắc mặt đối phương trắng bệch.
“Là tên Đao Thập Nhị đứng thứ sáu mươi mốt trên bảng Thần Lực! Hắn chuyên săn giết một số tiểu đội nhỏ yếu, lần này lại nhắm vào chúng ta, mau chạy trốn thôi!”
“Đao Thập Nhị khốn khiếp, đúng là âm hồn không tan, cứ liên tục xuất hiện, mà một khi hắn xuất hiện thì sẽ có đội ngũ xui xẻo, lần này tới lượt chúng ta rồi.”
“Chúng ta đã cẩn thận vậy rồi, ba ngày mới ra tay một lần sao vẫn gặp phải Đao Thập Nhị thế này?”
Chỉ là tuy tốc độ của chúng rất nhanh nhưng tốc độ của Lục Trường Sinh lại càng nhanh hơn.
Chỉ thấy không trung đột nhiên như sầm xuống.
Đồng cỏ rộng lớn thoáng như biến thành một mảnh sao trời bát ngát.
Võ giả trong đội ngũ Bắc Lỗ đã nhận ra, đây chính là ý cảnh của Lục Trường Sinh.
“Tinh Không Bộc Bố Ý Cảnh... chúng ta không thoát được rồi.”
“Đao Thập Nhị, ngươi đúng là đồ vô sỉ, chuyên nhắm vào những kẻ yếu như chúng ta. Có giỏi ngươi tìm đội ngũ khác xem? Có rất nhiều đội ngũ phe ta đang tìm kiếm ngươi đấy.”
“Không sai, Đao Thập Nhị ngươi đúng là kẻ hèn hạ, không dám tìm cường giả mà chỉ dám đối phó với kẻ yếu như chúng ta.”
Ba tên này biết mình trốn không thoát nên nhao nhao chửi ầm lên.
Chỉ là Lục Trường Sinh cũng chẳng bận tâm.
Kẻ hèn nhát ư?
Đợi hắn giết mấy trăm một nghìn võ giả Thần Lực thì chuyện có hèn hay không còn quan trọng nữa à?
Còn chuyện không dám tìm cường giả, trừ khi Lục Trường Sinh bị điên mới đi tìm đám cường giả ấy.
Chẳng lẽ lại bảo hắn cứ đi thẳng tới chỗ Thiên Tâm ư?
Khác nào đi chịu chết đâu.
Lục Trường Sinh không ngu, hắn cũng sẽ không đi chịu chết như thế.
Hắn là thợ săn, việc của hắn chỉ là không ngừng săn giết con mồi.
“Keng”.
Lục Trường Sinh rút đao ra khỏi vỏ.
Ánh đao màu máu nháy mắt cắt qua hư không.
Sau đó ánh đao chia ra làm ba, rơi xuống người ba tên võ giả Bắc Lỗ.
“Xì xì”.
Ba người Bắc Lỗ hét thảm một tiếng, thân thể bị cắt thành hai nửa.
“Bộp”.
Thi thể chúng đổ rạp xuống đất.
Lục Trường Sinh tiến lên, lưu loát “cắt rụng” đầu ba tên này.
“Hử? Bị kẻ khác phát hiện rồi...”
Lục Trường Sinh cảm nhận một chút.
Cách đó mấy dặm có một đội ngũ Bắc Lỗ, lúc này dường như chúng cũng cảm ứng được gì đó nên đang phi tới đây với tốc độ rất nhanh.
Lục Trường Sinh không biết đối phương dựa vào đâu để cảm ứng tình hình bên này.
Có lẽ trông đông đảo võ giả sẽ có chút võ giả có những thủ đoạn kỳ lạ, có thể cảm ứng được tình hình từ xa.
Trong đội ngũ của đối phương có cường giả trên bảng Thần Lực, đương nhiên Lục Trường Sinh sẽ không ngốc nghếch đứng im chờ đối đầu với đối phương.
“Hoàn thành nhiệm vụ hôm nay rồi.”
“Đi thôi!”
Ngay sau đó, Lục Trường Sinh quyết định rất nhanh, lập tức cầm theo đầu người, nhanh chóng quay về hướng thành Bắc Lăng.
Sau khi Lục Trường Sinh rời đi không lâu thì một tiểu đội người Bắc Lỗ cũng đã tìm tới.
Chúng nhìn lướt qua ba xác chết nằm dưới đất.
Kiểm tra cặn kẽ nguyên nhân cái chết của ba kẻ này.
“Đều mất mạng vì một đao, đao pháp nhanh chuẩn ngoan!”
“Miệng vết thương này, và cả đao pháp này, hơn nữa lúc trước theo những gì chúng ta cảm ứng được, không còn nghi ngờ gì nữa, chắc chắn là do Đao Thập Nhị của vương triều Đại Ngư gây ra.”
“Lại là tên Đao Thập Nhị đó, chúng ta tới chậm mất rồi.”
“Đao Thập Nhị xuất quỷ nhập thần, mỗi lần đều có thể né tránh đội ngũ của chúng ta rất tài tình, rốt cuộc hắn làm cách nào nhỉ?”
“Chỉ chậm một chút thôi. Với số tiền treo thưởng Đao Thập Nhị hiện giờ, giết được hắn thì mấy năm tới chúng ta cũng không cần vất vả chém giết ở chiến trường Bắc Vực nữa...”
Đội ngũ này không khỏi tiếc nuối.
Hiện giờ “Đao Thập Nhị” gần như đã khiến người người oán than.
Hắn bị phía Bắc Lỗ treo thưởng với mức cao nhất, không còn ai ngang hàng được nữa.
Đúng, chính là mức cao nhất.
Ngay cả mức thưởng treo cho Tống Vô Tình cũng không cao bằng Đao Thập Nhị.
Rất nhiều cường giả Bắc Lỗ đều hy vọng sẽ gặp được Đao Thập Nhị, chỉ cần giết được Đao Thập Nhị rồi lấy giải thưởng thì vài năm cũng không cần lên chiến trường chém giết nữa.
Đủ thấy mức thưởng cho Đao Thập Nhị cao đến mức khó lòng tưởng nổi.
Tiếc là, tới tận giờ đã có rất nhiều người nói câu chỉ suýt nữa thôi là tìm được Đao Thập Nhị như vậy.
Thế nhưng mỗi lần đều là suýt nữa.
“Đao Thập Nhị không dễ bị bắt thế đâu. Hẳn là hắn có phương pháp cảm ứng đặc biệt nào đó, nhờ thế có thể cảm ứng chúng ta rất nhanh.”
“Thôi không tìm được Đao Thập Nhị thì lại tìm những võ giả khác để chém giết vậy.”
Thế nên đội ngũ này cũng nhanh chóng rời đi.
“Vèo”.
Lục Trường Sinh đã tới bên ngoài thành Bắc Lăng.
“Đội ngũ kia không đuổi theo.”
Lục Trường Sinh thở phào một hơi.
Hắn mang theo ba cái đầu lâu đi vào thành Bắc Lăng.
“Đao tiên sinh.”
“Đúng rồi, là Đao Thập Nhị.”
“Đao tiên sinh, ngài lại chém được ba người Bắc Lỗ rồi.”
“Đây là một trăm ba mươi hay một trăm bốn mươi người rồi nhỉ?”
“Nghe nói phía Bắc Lỗ tức phát điên rồi, chúng đã nghĩ đủ mọi cách nhưng vẫn không làm gì được Đao tiên sinh.”
“Đúng thế, mức thưởng cho cái đầu của Đao tiên sinh ở bên đó còn cao hơn hẳn Tống Vô Tình đấy.”
“Hâm mộ ghê, Đao tiên sinh lại có thêm mấy trăm tiểu công rồi...”
Tiến vào thành Bắc Lăng, gần như ai cũng biết Đao Thập Nhị, thậm chí có người còn chào hỏi hắn.
Dù sao thì bất cứ ai ngày ngày cầm theo mấy cái đầu của võ giả Thần Lực người Bắc Lỗ đi quanh thành như vậy thì đều sẽ khiến mọi người chú ý cả thôi.
Huống hồ gì tình cảnh này đã kéo dài hơn một tháng trời. Hết chương 254.



Bạn cần đăng nhập để bình luận