Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 2045: Đích thân Chúa Tể Phi Long ra mặt! Bạch Đế nhận thua, cây Thần Thụ Số Mệnh thứ hai! (2)

Dù sao đó cũng là thế lực Chúa Tể, Lục Trường Sinh vẫn phải cẩn thận.
“Thanh Liên Bảo Đăng?”
Chúa Tể Phi Long phì cười.
“Hoàng Kim Chiến Kích là mạng sống của Bạch Đế, thứ đó ngươi không giữ được. Nhưng chỉ có mỗi Thanh Liên Bảo Đăng, nếu ngươi đã lấy được thì đó chính là bảo vật của ngươi, đừng ai mơ ép được ngươi giao nó ra!”
Lục Trường Sinh hiểu.
Nói cách khác Thanh Liên Bảo Đăng quả thực không thể so với Hoàng Kim Chiến Kích được.
Thế lực núi Phi Long đủ để khiến thương hội Vạn Cổ không dám công khai động thủ với Lục Trường Sinh.
Vậy là đủ rồi!
Chúa Tể Phi Long cũng không để ý chút thủ đoạn nhỏ thương hội Vạn Cổ khác.
Lục Trường Sinh cũng hoàn toàn yên tâm.
Chỉ cần không phải Chúa Tể hoặc đại năng nhị cảnh tự mình động thủ thì Lục Trường Sinh chẳng sợ gì hết.
Thời gian ngày lại ngày trôi qua.
Lục Trường Sinh vừa chờ đợi cũng vừa để Chân giới bành trướng.
Linh hồn cũng tốt mà khí vận cũng được, thậm chí Thời Không Trường Hà vân vân, hiện giờ hãy còn cách Lục Trường Sinh rất xa.
Ngay cả cảnh giới nhị cảnh cũng cách Lục Trường Sinh rất xa.
Hiện giờ thứ duy nhất Lục Trường Sinh có thể nắm chặt chính là Chân giới.
Tiếp tục để Chân giới bành trướng, chí ít hắn còn có hy vọng có thể nhìn thấy Thần giới sinh ra.
Một khi Thần giới được sinh ra, Lục Trường Sinh với năm tầng thế giới sẽ không phải sợ bất cứ tu sĩ Siêu Thoát nhất cảnh nào hết.
Thời gian nhoáng cái đã qua năm mươi năm.
Lục Trường Sinh lại bành trướng Chân giới thêm năm lần.
Chân giới bành trướng năm lần khiến số lần bành trướng lên tới 154 lần.
Càng ngày càng gần tới lúc Thần giới ra đời.
Nhưng Lục Trường Sinh cũng có chút nghi hoặc.
Vì sao năm mươi năm qua sư tôn Chúa Tể Phi Long lại không cho hắn xuất quan?
Chẳng lẽ chuyện Hoàng Kim Chiến Kích vẫn chưa bàn xong?
Nhưng giờ đã qua năm mươi năm, thời gian chỉnh đốn của Lục Trường Sinh cũng đã hết.
Lục Trường Sinh phải rời khỏi động phủ, nghênh đón “cuộc chiến giữ lôi đài”.
Lần trước dù biểu hiện của Lục Trường Sinh rất tốt nhưng hắn không thể đảm bảo sẽ không có người tới khiêu chiến mình.
Dù sao Lục Trường Sinh cũng không giống lúc trước.
Không có biểu hiện cường thế như cũ.
Lục Trường Sinh đứng dậy, bước ra khỏi tĩnh thất.
“Trường Sinh, rốt cuộc ngươi cũng xuất quan.”
“Tính ra cũng năm mươi năm rồi, vừa hay tới giờ, ngươi xuất quan rất đúng lúc.”
Lâm Thanh Loan vừa cười vừa nói.
Nàng biết Lục Trường Sinh luôn rất đúng giờ.
Hắn sẽ không vì mải tu hành mà bỏ lỡ “cuộc chiến giữ lôi đài”.
Dù sao chuyện này rất trọng đại.
“Thanh Loan, Phương sư huynh và sư tôn đâu rồi?”
Lục Trường Sinh hỏi.
“Phương sư huynh thay ngươi xử lý chuyện giữ lôi đài, lần này vẫn có người khiêu chiến với ngươi, không biết là chuyện tốt hay xấu nữa…”
Lâm Thanh Loan lắc đầu.
Nàng không biết tình trạng của Lục Trường Sinh.
Thế nhưng mỗi lần khiêu chiến lại là mỗi lần phải lo lắng.
Nhưng thật ra thế này mới bình thường.
Mỗi vị chủ lôi đài đều sẽ bị khiêu chiến.
Tới tận khi thành công giữ vững lôi đài chín lần, cộng với một lần khiêu chiến là mười lần, sau đó có thể khiêu chiến với chủ lôi đài cấp bậc cao hơn.
Ngược lại thì biểu hiện lúc Lục Trường Sinh còn đang ở thời kỳ Chủ Tướng, Bá Chủ và Vương Giả mới không bình thường.
Mỗi một lần đều trống không.
Chuyện này tại Đỉnh Vũ Trụ cũng vô cùng hiếm thấy.
Chỉ là hiện giờ Lục Trường Sinh quay về trạng thái “bình thường” mà thôi.
“Sư tôn… hẳn là đi thăm bạn rồi. Tại Đỉnh Vũ Trụ có rất nhiều Chúa Tể, trong đó có cả Bạch Đế. Nghe sư huynh nói quan niệm thời gian của Chúa Tể và chúng ta không giống nhau cho lắm, dù chỉ là tùy tiện tụ hội hay luận đạo thì có thể mất tới mấy chục năm thậm chí mấy trăm năm cũng là bình thường, hắn dặn chúng ta không phải vội, cứ kiên nhẫn đợi là được.”
Nghe xong lời Lâm Thanh Loan nói, Lục Trường Sinh chỉ khẽ gật đầu.
Đúng là như thế.
Dù các Chúa Tể không phải tồn tại cảnh giới Vĩnh Hằng, không cách thể đảm bảo chính mình vĩnh hằng.
Nhưng tuổi thọ của bọn hắn vẫn dài đằng đẵng.
Tiêu chuẩn thời gian tất nhiên sẽ không giống những tu sĩ khác.
Với Lục Trường Sinh thì 50 năm dài đằng đẵng.
Nhưng với các Chúa Tể, có lẽ đó chỉ là thời gian để suy nghĩ một vấn đề, hoặc là một lần tụ hội, một lần luận đạo mà thôi.
Vốn không đáng kể gì.
Lục Trường Sinh không để ý tới chuyện của sư tôn.
Điều hắn cần để ý nhất là “trận chiến giữ lôi đài”.
Đương nhiên Lục Trường Sinh lại tích lũy 50 năm sức mạnh hủy diệt, hơn nữa còn có sức mạnh hủy diệt lần trước chiến đấu chưa dùng hết, tất cả được tích lũy một thể.
Và thêm năm lần bành trướng Chân giới.
Giờ thực lực của Lục Trường Sinh đã vượt qua lần đối chiến với Bạch Ngọc Côn nhiều rồi.
Bởi vậy Lục Trường Sinh không lo gì cả.
Hắn chỉ tò mò lần này ai đã khiêu chiến mình?
Nhưng Lâm Thanh Loan cũng không rõ lắm.
Có vẻ không chỉ có một người khiêu chiến?
Lục Trường Sinh kiên nhẫn chờ đợi.
Mấy canh giờ sau, Phương Xuyên cũng tới động phủ.
“Phương sư huynh, thế nào rồi?”
Lục Trường Sinh hỏi.
“Lần này có chút rắc rối, chủ yếu là vì không chỉ có một người khiêu chiến, tất cả có ba người chỉ mặt gọi tên muốn khiêu chiến với ngươi…”
Phương Xuyên cũng cảm thấy bất đắc dĩ.
Dù Lục Trường Sinh đã đánh thắng Bạch Ngọc Côn và Viên Cửu Chân, nhưng vì hắn không thể hiện thực lực quá mức cường thế.
Bởi vậy hắn vẫn bị cho là “quả hồng mềm” như cũ.
Phàm là tu sĩ có cơ hội khiêu chiến thì đều sẽ lựa chọn khiêu chiến Lục Trường Sinh.
Thế nên mới tạo thành tình huống như hiện giờ.
Có quá nhiều người khiêu chiến.
Tất cả mọi người lại khiêu chiến với một người.
Lúc này chỉ có một cách giải quyết, đó là đến lượt Lục Trường Sinh đưa ra lựa chọn.
Để xem hắn sẽ nhận lời khiêu chiến của ai?
Bạn cần đăng nhập để bình luận