Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 160. “Yêu hóa” hăm dọa, uy lực của một trăm tám mươi đỉnh! (3)



Chương 160. “Yêu hóa” hăm dọa, uy lực của một trăm tám mươi đỉnh! (3)




Sức mạnh một trăm tám mươi đỉnh khủng bố vừa rồi tới cả Vương lão đầu sau khi yêu hóa cũng không chống đỡ nổi.
Đương nhiên, cũng có thể là vì Vương lão đầu vừa mới yêu hóa, thân thể còn chưa cường hóa tới mức cao nhất.
Nhưng bất kể thế nào thì Vương lão đầu cũng đã chết rồi.
Một võ giả yêu ma, thậm chí là võ giả yêu ma đã yêu hóa lại bị Lục Trường Sinh dùng một đấm đánh tới nổ tung.
“Ý cảnh...”
Lục Trường Sinh mơ hồ cảm thấy, Tam Trọng Lãng “ý cảnh” mới chính là điểm mấu chốt để đối phó với võ giả yêu ma.
Mà vừa rồi mới chỉ là Nhị Trọng Lãng thôi.
Nếu Lục Trường Sinh thật sự đạt tới Tam Trọng Lãng thì dù Vương lão đầu đã yêu hóa hoàn toàn cũng sẽ bị Lục Trường Sinh đánh chết một cách dễ dàng.
Võ giả yêu ma thật sự quỷ dị, Lục Trường Sinh kiểm tra trong đống thịt nát xem có sót lại thứ gì hay không.
Không thể sờ thi thể, vậy thì chỉ có thể tra xét nơi ở của Vương lão đầu thôi.
Lục Trường Sinh lập tức bước vào trong nghĩa trang Lâm thị.
Mũi hắn đã nhớ kỹ khí vị của Vương lão đầu.
Thế nên, trong cả nghĩa trang rộng lớn này chỉ có một chiếc quan tài nhiễm khí vị của Vương lão đầu nhiều nhất.
Lục Trường Sinh bước tới chỗ quan tài, hắn nhìn vào bên trong.
Trong quan tài chỉ có một chiếc hòm.
Lục Trường Sinh mở hòm, phát hiện bên trong là một quyển sách cũ giấy đã ngả vàng.
Bên trên viết ba chữ “Huyết Ma Kinh”.
“Huyết Ma?”
Trong lòng Lục Trường Sinh run lên.
Vừa nghe tên là biết đây là thư tịch về võ công yêu ma rồi.
Lục Trường Sinh không nghĩ sẽ trở thành võ giả yêu ma, có điều biết người biết ta mới có thể bách chiến bách thắng.
Giờ võ giả yêu ma đã xuất hiện, vậy thì chắc chắn không chỉ có một tên, rất có thể sẽ xuất hiện kẻ thứ hai, kẻ thứ ba, thậm chí là rất nhiều kẻ như thế.
Đám võ giả yêu ma này đều rất quỷ dị, nếu như có thể hiểu rõ hơn về võ giả yêu ma thì đương nhiên cũng là chuyện tốt.
Vì thế Lục Trường Sinh nhấc hòm lên, sau đó bước ra ngoài.
Bên ngoài còn có mấy bộ khoái và võ giả may mắn sống sót, thấy Lục Trường Sinh đi ra, cả đám cung kính hành lễ: “Tạ ơn Trang đại hiệp cứu cả thành Nam Dương.”
Lục Trường Sinh đảo mắt qua mấy người rồi gật đầu đáp: “Các ngươi mạng lớn đấy, nếu đã không chết thì ở đây canh giữ đi, đợi quan phủ cho người tới quét dọn nơi này.”
“Nhớ kỹ, tốt nhất là thu lại hết mảnh vụn của võ giả yêu ma rồi dùng lửa thiêu đi, để đề phòng xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”
Tuy Lục Trường Sinh không tin võ giả yêu ma đã biến thành thịt vụn mà vẫn có thể sống lại.
Nhưng bản thân võ giả yêu ma đã rất quỷ dị, không thể đối xử với chúng theo cách thông thường được, cứ dùng lửa thiêu sạch thì hơn!
“Vâng, chúng ta sẽ trấn giữ nơi này cẩn thận.”
Nghe thế Lục Trường Sinh cũng không nói gì nữa, hắn nhảy lên một cái, chớp mắt đã biến mất tăm.
Lục Trường Sinh lặng lẽ quay về Diệu Thủ Viên.
Hắn lấy một chiếc bình sứ trong hốc tối ra, sau đó đổ hết đám quái trùng màu đen trong bình ra ngoài.
Đây là đám sâu Lục Trường Sinh lấy từ trong những thi thể ở rãnh nước ngoài thành lần trước, giờ có thể chắc chắn chúng đều là quái trùng màu đen trong cơ thể Vương lão đầu.
Hắn đổ quái trùng màu đen ra bàn, phát hiện quả là chúng đều đã chết cả.
“Quái trùng màu đen gắn bó chặt chẽ với võ giả yêu ma Vương lão đầu. Một khi Vương lão đầu chết thì đám quái trùng màu đen này cũng sẽ chết theo.”
Nếu quái trùng màu đen và võ giả yêu ma Vương lão đầu đã cùng sống cùng chết với nhau thì cũng có thể thông qua đám quái trùng màu đen để kiểm tra xem rốt cuộc Vương lão đầu đã chết thật hay chưa.
Vì thế Lục Trường Sinh lại cất đám quái trùng màu đen vào bình sứ.
Nếu một thời gian sau quái trùng màu đen lại sống dậy thì cũng có nghĩa là Vương lão đầu đã hồi sinh.
Đối với võ giả yêu ma mà nói, cẩn thận hơn nữa cũng không có gì quá đáng cả.
Sau đó Lục Trường Sinh lấy ra món đồ hắn thu hoạch được ở nghĩa trang Lâm thị, Huyết Ma Kinh!
Phàm là có thể dùng từ “Kinh” để miêu tả thì đều không đơn giản.
Ví dụ như Vạn Độc Kinh.
Tuy Lục Trường Sinh và Vạn Độc Giáo đối đầu với nhau, thậm chí còn không ngại đánh giết Triệu Vô Cực trước mặt nhiều người, nhưng hắn vẫn không dám coi thường Vạn Độc Giáo.
Giờ Huyết Ma Kinh này là thứ võ giả yêu ma cũng phải coi trọng, vậy thì chắc chắn nó không phải vật phàm.
Thế nên Lục Trường Sinh mở Huyết Ma Kinh ra xem.
Lời mở đầu đã ghi, muốn tu luyện Huyết Ma Kinh thì nhất định phải có tinh huyết của Huyết Ma.
Dù chỉ là một chút ít tinh huyết của Huyết Ma cũng được.
Nếu không có tinh huyết của Huyết Ma thì không thể tu thành Huyết Ma Kinh được.
“Tinh huyết của Huyết Ma?”
Lục Trường Sinh ngẫm lại, trong quan tài hắn không thấy có tinh huyết của Huyết Ma gì cả.
Có lẽ nó đã bị võ giả yêu ma Vương lão đầu dung nhập vào cơ thể, nhưng Vương lão đầu đã bị đánh tới nổ tung, thứ gọi là tinh huyết của Huyết Ma cũng không rõ đi đâu về đâu rồi.
Có thể là đã biến mất.
Tuy không có tinh huyết của Huyết Ma thì không thể luyện Huyết Ma Kinh, nhưng Lục Trường Sinh cũng chưa từng nghĩ sẽ trở thành võ giả yêu ma, thế nên hắn không bận tâm lắm mà chỉ tiếp tục lật xem Huyết Ma Kinh.
Trong Huyết Ma Kinh có nhắc tới “sâu hút máu”, xem ra chính là loại quái trùng màu đen này.
Sâu hút máu và võ giả Huyết Ma cùng sống cùng chết, có thể hỗ trợ võ giả Huyết Ma tu luyện, cũng có thể giúp võ giả Huyết Ma tiêu diệt kẻ địch.
Ngoại trừ sâu hút máu ra còn có một loại sâu khác gọi là thi trùng.
Thi trùng lại càng kinh khủng, chỉ có võ giả Huyết Ma đã yêu hóa mới có khả năng nuôi dưỡng thi trùng.
Tiếc là Vương lão đầu chỉ vừa yêu hóa, tới thời gian để nuôi dưỡng thi trùng cũng không có.
Nếu cho Vương lão đầu thêm chút thời gian nuôi dưỡng thi trùng thì e rằng tình hình sẽ càng thêm khủng khiếp.
Hơn nữa không chỉ có thi trùng. Hết chương 160.



Bạn cần đăng nhập để bình luận