Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 456. Cuối cùng Ngũ Hành Lĩnh Vực cũng viên mãn, ngũ hành hợp nhất thành thần công! (2)



Chương 456. Cuối cùng Ngũ Hành Lĩnh Vực cũng viên mãn, ngũ hành hợp nhất thành thần công! (2)




Nhiều lắm thì hai bên chỉ đánh nhau cãi nhau mà thôi.
Nhưng trên cơ bản đều không làm gì được đối phương, sẽ không có hành động thực chất gì.
Ngược lại, vô hình trung chuyện này làm quan hệ giữa Hoàng Thiên Tông và Cổ Vực Thiên Tông kém hơn rất nhiều, thậm chí trở nên vô cùng căng thẳng.
Ngay cả khi đệ tử của Cổ Vực Thiên Tông và đệ tử của Hoàng Thiên Tông chạm mặt đều xảy ra va chạm, xung đột, thậm chí dẫn tới có đệ tử tử vong.
Hơn nữa còn có một vài đệ tử chân truyền của Cổ Vực Thiên Tông ra mặt cảnh cáo Hoàng Thiên Tông.
Nếu ai dám ra tay với Lục Trường Sinh, bọn họ sẽ ra tay với đệ tử chân truyền của Hoàng Thiên Tông.
Đương nhiên đây chỉ là lời nói mà thôi.
Ai cũng sẽ không thật sự làm vậy.
Tuy cùng thuộc một tông môn, nhưng nếu Lục Trường Sinh thật sự chết thì ai cũng sẽ không ra mặt cho hắn.
Bởi vì chỉ khi thiên tài tồn tại mới có giá trị!
Lúc này, động phủ của Từ Hạo Thiên, Hoàng Thiên Tông.
“Rầm.”
Trong mật thất động phủ lại bắt đầu vang lên âm thanh kịch liệt.
Sau đó, cánh cửa mật thất mở ra.
Từ Hạo Thiên bước ra từ trong mật thất.
“Tâm của ta không tĩnh!”
Đôi mắt của Từ Hạo Nhiên lạnh nhạt.
Hắn muốn đúc Đạo Cơ.
Nhưng bước đi này không dễ vượt qua như thế.
Huống hồ, não vực của Từ Hạo Thiên cũng chưa đạt tới một trăm dặm.
Mà chỉ đạt tới chín mươi ba dặm.
Tuy còn thiếu bảy dặm nữa, nhìn như không nhiều lắm, nhưng nếu muốn mở rộng bảy dặm này lại cực kỳ khó khăn.
Thật ra, trình độ não vực hiện giờ của Từ Hạo Thiên đã đủ để đúc Đạo Cơ rồi.
Nhưng không phải trăm phần trăm thành công.
Hắn không muốn mạo hiểm.
Hắn muốn trăm phần trăm thành công.
Tâm linh vô cùng huyền diệu.
Tâm linh không tĩnh sẽ ảnh hưởng đến việc đúc Đạo Cơ.
Nguyên nhân tâm của Từ Hạo Thiên không tĩnh rất đơn giản, đó chính là vì Lục Trường Sinh!
Ô Thanh Y, Long Vân đều chết vì Lục Trường Sinh.
Thậm chí ngay cả Thanh Tâm châu của hắn cũng rơi vào trong tay Lục Trường Sinh, ngược lại còn giúp Lục Trường Sinh tu hành.
Điều này không khỏi làm Từ Hạo Thiên càng tức giận hơn.
“Sư tôn.”
Lúc này, không biết từ lúc nào, một lão giả đã bước vào từ ngoài động phủ.
Ánh mắt của lão giả như dao rơi xuống trên người Từ Hạo Thiên.
“Gỗ mục không thể đẽo!”
“Chỉ vì một Lục Trường Sinh nho nhỏ lại làm tâm của ngươi không tĩnh, thậm chí ảnh hưởng tới chuyện đúc Đạo Cơ, ngu xuẩn cỡ nào?”
“Nếu ngươi thật sự đúc thành Đạo Cơ, thậm chí còn tiến thêm một bước, vậy thì dù ngươi giết chết Lục Trường Sinh thì sao? Chẳng lẽ Cổ Vực Thiên Tông còn dám đại chiến với võ giả Đạo Cơ là ngươi chỉ vì một tên Lục Trường Sinh chắc?”
Trên mặt lão giả lộ ra một tia tức giận.
Đạo Cơ!
Đây là cảnh giới cực kỳ mấu chốt trên con đường võ đạo.
Một khi đúc thành Đạo Cơ, vậy thì hắn có thể hoá thật não vực.
Thực lực, thân phận, địa vị của võ giả đều tăng lên rất nhiều.
Không nói tới chuyện đứng trên đỉnh Cổ Vực, nhưng tuyệt đối là nhân vật phong vân trong Cổ Vực.
Tiếc là Từ Hạo Thiên đã bị ảnh hưởng tới chuyện đúc Đạo Cơ chỉ vì một tên Lục Trường Sinh.
“Sư tôn bớt giận, đệ tử ngu dốt.”
“Nhưng đệ tử chỉ có một đệ đệ, còn chết trong tay Lục Trường Sinh. Thù này không báo thì sẽ vẫn luôn là một cây gai trong lòng đệ tử.”
“Đúc thành Đạo Cơ, dung hợp đá Hóa Giới sẽ gặp kiếp nạn tâm linh. Có chiếc gai này, chỉ sợ đệ tử sẽ khó có thể vượt qua kiếp nạn tâm linh.”
“Mong sư tôn hãy dạy đệ tử nên làm thế nào mới có thể giết chết Lục Trường Sinh, rút chiếc gai trong lòng này ra?”
Từ Hạo Thiên cung kính hỏi.
Đứng trước mặt sư tôn, hắn không dám giấu giếm điều gì.
Trong mắt người bên ngoài, Từ Hạo Thiên muốn giết chết Lục Trường Sinh là vì đệ đệ Từ Hạo Nhiên.
Nhưng trên thực tế thì sao?
Đúng là Từ Hạo Nhiên là một nguyên nhân.
Nhưng chỉ là lời dẫn mà thôi.
Nguyên nhân Từ Hạo Thiên bắt buộc phải giết chết Lục Trường Sinh là vì Lục Trường Sinh đã ảnh hưởng đến tâm linh của Từ Hạo Thiên, làm hắn khó có thể đúc thành Đạo Cơ.
Từ Hạo Thiên làm vậy vì chính bản thân mình!
Trời đất bao la, bản thân mình là lớn nhất!
Nguyên nhân Từ Hạo Thiên muốn giết chết Lục Trường Sinh càng nhiều là vì muốn nhổ “chiếc gai” trong lòng.
Nhìn dáng vẻ của Từ Hạo Thiên, lão giả lập tức thở dài rồi nói: “Thôi, chuyện này liên quan đến con đường của ngươi, ngươi cần phải đích thân đi giải quyết.”
“Đi thôi, vi sư cho phép ngươi xuống núi.”
“Nhưng lần này ngươi xuống núi, vi sư sẽ không quan tâm tới chuyện ngươi sống hay chết nữa.”
Vẻ mặt của Từ Hạo Thiên chấn động, sau đó, hắn cung kính hành lễ rồi nói: “Đệ tư tất sẽ không làm sư tôn thất vọng.”
Sau đó, Từ Hạo Thiên lập tức sải bước rời khỏi động phủ, đi xuống núi.

Thời gian nhanh chóng trôi đi, chỉ trong chớp mắt hơn bốn tháng đã trôi qua.
Động phủ của Lục Trường Sinh ở Cổ Vực Thiên Tông.
“Xoẹt.”
Lục Trường Sinh mở mắt ra.
“Bốn tháng…”
Lục Trường Sinh cảm giác lần bế quan này thật sự rất dài.
Hắn gần như chưa bao giờ bế quan bốn tháng trong một lần.
Lục Trường Sinh lập tức mở giao diện thuộc tính ra xem xét tình huống.
Ký chủ: Lục Trường Sinh.
Não vực: Mười lăm dặm.
Ngộ tính: 5620 (bốn phương ca tụng).
Tâm Kiếm Chân Ngôn Quyết: tiến độ 22% (Ngọc Sắc Tâm Kiếm).
Ngũ Hành Chi Kim Lĩnh Vực: Viên mãn.
Ngũ Hành Chi Mộc Lĩnh Vực: Viên mãn.
Ngũ Hành Chi Thuỷ Lĩnh Vực: Viên mãn.
Ngũ Hành Chi Hoả Lĩnh Vực: Viên mãn.
Ngũ Hành Chi Thổ Lĩnh Vực: Viên mãn.
Trên giao diện thuộc tính, não vực của Lục Trường Sinh cũng đã mở rộng tới mười lăm dặm.
Mà rõ ràng thứ cống hiến “Năm dặm” não vực chính là Ngũ Hành Lĩnh Vực.
“Cuối cùng Ngũ Hành Lĩnh Vực cũng thành!”
Trong mắt Lục Trường Sinh hiện lên một tia sáng.
Hắn đã ôn dưỡng toàn bộ Ngũ Hành Lĩnh Vực đến viên mãn.
Bây giờ chỉ còn bước cuối cùng.
Sau khi tách Ngũ Hành Lĩnh Vực ra, ôn dưỡng đến viên mãn, rốt cuộc còn có thể dung hợp lại và hình thành lĩnh vực dung hợp năm hợp thành một hay không?
Lục Trường Sinh cũng không biết. Hết chương 456.



Bạn cần đăng nhập để bình luận