Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 1720: Lão tổ U tộc thức tỉnh! Thiên gia c0)hấn kinh, ngài là Lục vô thượng của Thiên Quang Thánh Tông? (5)

Một lát sau.
Phi thuyền biến mất.
Trong Hỗn Độn xuất hiện mấy bóng người.
Cầm đầu là một tên nam tử trung niên mặc áo đen.
Trên mặt đối phương có vẻ vẫn không thể tin được như cũ.
Nhưng người của Thiên gia quả quyết báo cáo sự tình, bọn hắn đều tận mắt nhìn thấy thì chắc chắn không sai được.
Cường giả Đăng Thần cửu giai của Thiên gia thật sự không thể tin nổi.
Chỉ là một Thiên giới nhỏ bé sao lại sinh ra một vị cường giả Đăng Thần cửu giai cực hạn cơ chứ?
Không thể nào!
Tuyệt đối không thể nào!
Nói thế nào hắn cũng không dám tin.
Nhưng cường giả Thiên gia cũng không tỏ vẻ kiêu căng.
Bất kể có phải cường giả Đăng Thần cửu giai cực hạn hay không, nhưng có thể chém giết lão tổ U tộc thì thực lực chí ít cũng là Đăng Thần cửu giai đỉnh phong.
Hắn không dám có chút bất kính nào với Lục Trường Sinh.
“Thiên gia Thiên Hạc Lưu, gặp qua Lục đạo hữu.”
Trong giọng nói của vị cường giả Đăng Thần cửu giai này mang theo một tia cung kính.
Hắn ngẩng đầu nhìn Lục Trường Sinh, không nhịn được mà hỏi: “Xin hỏi đạo hữu sư thừa từ đâu?”
Lục Trường Sinh hiểu đối phương đang hỏi thế lực đằng sau hắn.
Chứ không phải Thiên giới.
Dù sao đúng là Thiên giới cũng không có gì đáng kể.
Một chút khả năng uy hiếp cũng không có.
Thiên gia mạnh hơn U tộc ở chỗ Thiên gia có rất nhiều cường giả Đăng Thần cửu giai.
Thiên gia không cần sợ U tộc.
Nếu Thiên giới đồng ý với điều kiện Thiên gia đưa ra thì Thiên gia cũng có thể thoải mái đánh đuổi U tộc.
Đối với Thiên gia, chuyện ấy chỉ là “lấy thế đè người”.
Chỉ có thế lực cường đại mới có thể khiến Thiên gia phải kiêng dè.
Lục Trường Sinh đứng khoanh tay, ánh mắt sâu xa, khóe miệng khẽ cong lên như cười như không, hắn thản nhiên mở miệng: “Đệ tử Thiên Quang Thánh Tông, Lục Trường Sinh!”
Lục Trường Sinh cũng không hề đè thấp giấu diếm.
Bởi vậy Tiên tộc xung quanh cũng đều nghe thấy.
Người của Tiên tộc nghe thấy thế kỳ thực cũng không có phản ứng gì quá lớn.
Dù sao Tiên tộc ở lại Thiên giới cũng có bao nhiêu người biết đến Thiên Quang Thánh Tông đâu?
Vậy nên bọn hắn cũng không rõ Thiên Quang Thánh Tông có ý nghĩa thế nào.
Nhưng Thiên gia lại khác.
Thiên gia chính là một thế lực nằm trong Bách Hoa Vực.
Sao Thiên gia bọn hắn lại không biết một trong ba thế lực lớn của Bách Hoa Vực như Thiên Quang Thánh Tông được?
Bởi vậy sắc mặt tu sĩ Thiên gia bỗng nhiên đại biến.
Nếu chỉ là đệ tử của Thiên Quang Thánh Tông thì cũng không đáng kể.
Thiên gia không phải là dạng thế lực nhỏ không có kiến thức.
Bọn hắn cũng đã gặp không ít đệ tử của ba thế lực lực.
Đặc biệt là Thiên Quang Thánh Tông thu đồ đệ khắp nơi, vậy nên cũng có rất nhiều đệ tử.
Thiên gia cũng không thể chỉ vì một câu mà e ngại.
Thế nhưng với Thiên Hạc Lưu thì khác.
Hắn là cường giả Đăng Thần cửu giai, tin tức hắn biết hoàn toàn khác với các tu sĩ bình thường.
Nghe được mấy chữ “Thiên Quang Thánh Tông Lục Trường Sinh” này, Thiên Hạc Lưu quả thực không thể tin vào tai của mình nữa.
Hắn cứ nhìn chòng chọc Lục Trường Sinh.
Trước đó không lâu Thiên Hạc Lưu nhận được một tin tức kinh người.
Thiên Quang Thánh Tông sinh ra một vị vô thượng thiên kiêu!
Mà tên của vị vô thượng thiên kiêu kia hiện giờ đã như sấm đánh bên tai rất nhiều cao tầng của các thế lực trong Bách Hoa Vực.
Lục Trường Sinh!
Đây chính là tên của vị vô thượng thiên kiêu kia.
Nhưng hiện giờ người trước mặt hắn cũng tên là Lục Trường Sinh, thậm chí cũng là đệ tử của Thiên Quang Thánh Tông.
Chẳng lẽ đây chỉ là trùng hợp?
Thế nhưng sao có thể trùng hợp tới mức này?
“Ngài… Ngài là vô thượng thiên kiêu của Thiên Quang Thánh Tông, Lục vô thượng đấy ư?”
Thiên Hạc Lưu run rẩy cất lời.
“Hả?”
“Ngươi biết Lục mỗ à?”
Lục Trường Sinh có vẻ nghi hoặc.
Hắn mới vừa trở thành vô thượng thiên kiêu không lâu, vậy mà đã có người biết tên hắn rồi ư?
Hơn nữa Thiên Hạc Lưu này rõ ràng không phải tu sĩ của thế lực cường đại nào đó.
Nghe thấy Lục Trường Sinh nói thế, trong lòng Thiên Hạc Lưu đột nhiên căng cứng.
Thật!
Thế mà lại là thật!
Lục Trường Sinh chính là vị “vô thượng thiên kiêu” mới tấn thăng của Thiên Quang Thánh Tông.
Sao hắn lại chọc phải một vị vô thượng thiên kiêu thế này?
Thậm chí Thiên gia còn có mưu đồ cướp lấy cố hương của đối phương?
Đây quả thực là… tự tìm đường chết mà!
Một vị vô thượng thiên kiêu.
Là kẻ có thể khiến những sinh mệnh Hỗn Độn kia của Thiên Quang Thánh Tông đều điên cuồng.
Thậm chí quyền hạn của vô thượng thiên kiêu tại Thiên Quang Thánh Tông gần như sinh mệnh Hỗn Độn.
Mà tại Thiên Quang Thánh Tông, quyền hạn đại biểu cho hết thảy!
Loại vô thượng thiên kiêu này, sao Thiên gia dám trêu chọc cơ chứ?
“Hiểu lầm, đều là hiểu lầm thôi.”
“Lục vô thượng, Thiên gia chúng ta vốn không biết Thiên giới lại là cố hương của Lục vô thượng.”
“Trước đó đã đắc tội, Thiên gia chúng ta xin chịu phạt!”
Thiên Hạc Lưu nói với vẻ kiên quyết.
Đồng thời thái độ của hắn còn cực kỳ thành khẩn, thậm chí có chút “khiêm nhường” là đằng khác.
Một số tu sĩ cấp thấp của Thiên gia còn có vẻ nghi hoặc.
Đường đường là lão tổ Đăng Thần cửu giai của Thiên gia sao phải khiêm nhường trước Lục Trường Sinh như thế?
Cho dù là đệ tử của Thiên Quang Thánh Tông, cho dù có kiêng dè thì cũng không cần phải khiêm nhường như vậy.
Không nên khiêm nhường tới mức ấy mới phải.
Không chỉ có người Thiên gia không hiểu ra sao, mà cả các vị Đạo Tổ của Thiên giới cũng thấy rất khó hiểu.
Thái độ của Thiên Hạc Lưu thật sự là quá mức khiêm nhường.
Đây có còn là cường giả Đăng Thần cửu giai nữa không?
Thế nhưng các vị Đạo Tổ cũng không ngốc.
Bọn hắn đã mơ hồ nhận ra ý nghĩa của “vô thượng thiên kiêu”.
Lý do khiến Thiên Hạc Lưu khiêm nhường như vậy nằm ở bốn chữ vô thượng thiên kiêu kia!
Nhưng vô thượng thiên kiêu của Thiên Quang Thánh Tông là sao?
Dù các vị Đạo Tổ kiến thức rộng rãi, cũng biết tới Thiên Quang Thánh Tông, thế nhưng bọn hắn chưa từng tiến vào Thiên Quang Thánh Tông, tất nhiên cũng không biết vô thượng thiên kiêu đại biểu cho cái gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận