Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 1684: Lục Trường Sinh trở về Thiên Quang Thánh Tông, ba triệu cân Lạc Kim khoáng khiến người người chấn động! (2)

Nếu gặp đệ tử của Thiên Quang Thánh Tông bọn hắn cũng đều đi vòng qua.
Nhưng lần này thì khác.
Đây có lẽ là cơ hội duy nhất của bọn hắn.
Dù sao ai mà ngờ được một tu sĩ Đăng Thần tứ giai lại có thể thu hoạch được nhiều Lạc Kim khoáng đến vậy chứ?
Nghĩ cũng không dám nghĩ.
Nhưng sự thật đang ở ngay trước mắt.
Bọn hắn không nắm bắt cơ hội này thì ngày sau cũng không có cơ hội nữa.
Bởi vậy dù có mạo hiểm cũng đáng giá.
Cùng lắm thì rời khỏi Bách Hoa Vực, cao chạy xa bay.
Những tu sĩ Đăng Thần này có đủ loại xưng hô.
Có “Thượng Nhân”, có “Tôn Giả”, rồi “Đại Đế” vân vân, thật sự là rất nhiều.
Nhưng xưng hô ra sao không quan trọng, thực lực mới quan trọng!
Năm người này liên thủ thì dù có đối mặt với Đăng Thần lục giai cũng không sợ, huống chi chỉ là một tu sĩ Đăng Thần tứ giai?
Nhưng điều kiện tiên quyết là bọn hắn nhất định phải gặp được “người kia” đã.
Chỉ là “người kia” sẽ xuất hiện thật sao?
Hắc Hồ Thượng Nhân không biết.
Những người khác lại càng không biết.
Bọn hắn chỉ có thể lẳng lặng chờ đợi.
Lúc này Lục Trường Sinh đang ở trong Hỗn Độn. Hắn vừa bước vào Hỗn Độn đã gặp cảm giác như vào “vũng bùn”.
Điều này khiến hắn không kịp thích ứng.
Dù sao tại Lạc Kim giới trước đó hắn đều xuyên qua không gian.
Có thể nói là “hô mưa gọi gió”, không gì làm không được.
Ngay cả Đăng Thần cửu giai cũng không làm gì được hắn.
Nhưng bước vào Hỗn Độn, Lục Trường Sinh không cách nào tiến hành xuyên qua không gian được nữa.
Cũng có nghĩa là hắn lập tức bị đánh trở về nguyên hình.
Quả thực có cảm giác chênh lệch rất lớn.
Lục Trường Sinh thử phân tích một chút không gian Hỗn Độn.
Không bao lâu hắn đã từ bỏ.
Không gian Hỗn Độn và không gian Lạc Kim giới hoàn toàn khác nhau.
Có thể cảm ngộ sức mạnh không gian tại Lạc Kim giới cũng vì Lạc Kim giới không có ý chí của thế giới.
Mà Hỗn Độn, đừng nói Lục Trường Sinh.
Dù là sinh mệnh Hỗn Độn cũng không thể tiến hành xuyên qua không gian.
Sinh mệnh Hỗn Độn cũng chỉ có thể cưỡng ép xé rách không gian của thế giới Hỗn Độn.
Còn về không gian Hỗn Độn thì cần sức mạnh ở cấp độ cao hơn mới có thể xé rách.
Lục Trường Sinh trải nghiệm sự nhanh chóng của việc xuyên qua không gian, giờ lại phải chậm rãi phi hành, quả thực hắn thấy rất chậm.
Nhưng không có cách nào, hắn chỉ có thể thành thật bay tới thế giới Hỗn Độn gần nhất rồi mượn đại trận truyền tống để trở về Thiên Quang Thánh Giới.
Một tháng, hai tháng, ba tháng…
Lục Trường Sinh vẫn cách Lưu Quang giới rất xa.
Nhưng đột nhiên Lục Trường Sinh như cảm ứng được gì đó.
Hắn gần như không cần suy nghĩ, vội vàng quay đầu rời đi.
“Ừm?”
“Bị phát hiện!”
“Đáng tiếc, đã muộn rồi.”
Thanh âm xa lạ truyền tới, hư không Hỗn Độn đều hơi vặn vẹo.
Một luồng sức mạnh giam cầm phong cấm toàn bộ khu vực này.
Rõ ràng là một đại trận phong cấm.
“Một hai ba bốn năm…”
“Năm tên tu sĩ Đăng Thần ngũ giai?”
“Có phải các ngươi vẫn còn tu sĩ khác vẫn ẩn nấp hay không, cần gì phải giấu đầu lộ đuôi như thế, ra hết đi.”
Lục Trường Sinh từ tốn nói.
Hắn tất nhiên không tin chỉ có chỉ là năm tên tu sĩ Đăng Thần ngũ giai đến vây giết mình.
Dù sao trước đó tại Lạc Kim giới, Đăng Thần ngũ giai là thứ gì chứ?
Đăng Thần thất giai trở lên cũng nhiều không kể xiết.
Muốn vây giết hắn ít nhất phải có một cường giả Đăng Thần thất giai trở lên chứ?
Thậm chí là Đăng Thần lục giai cũng được.
Vậy mà lại chỉ có năm tu sĩ Đăng Thần ngũ giai.
Đây là Lục Trường Sinh đánh giá cao thực lực của những tán tu này rồi.
Trong Hỗn Độn mênh mông, tu vi cao hơn một giai cũng tựa như rãnh trời khó mà vượt qua được.
Có thể vượt cấp chiến đấu đều là những thiên tài hàng đầu.
Ngay trong Thiên Quang Thánh Tông thì bình xét cấp bậc cũng rất cao.
Những người thế này vô cùng hiếm thấy.
Huống chi còn có đại trận tương trợ, đối phương tính thế nào cũng chắc thắng.
Nghĩ tới đây thì Lục Trường Sinh cũng hiểu.
“Chỉ là Đăng Thần tứ giai mà dám cuồng vọng vậy à?”
“Giao Lạc Kim khoáng trong tay ngươi ra đây, may ra chúng ta có thể tha cho ngươi một mạng.”
Ánh mắt lạnh băng của năm người nhìn chằm chằm Lục Trường Sinh.
Mục đích của bọn hắn quả nhiên là Lạc Kim khoáng.
Lục Trường Sinh biết mình đã “rơi vào tầm ngắm”.
Thậm chí hắn còn rất cẩn thận.
Chắc chắn lúc rời khỏi Lạc Kim giới không có ai theo dõi hắn.
Vậy mà vẫn là bị người ta “chặn đường” thế này.
May mà tu vi của những người này không cao.
Đăng Thần ngũ giai ư?
Lục Trường Sinh chẳng hề e ngại.
Hắn cũng lười nói nhảm.
Hư giới giáng lâm.
Một tia sáng trắng như ẩn như hiện lóe lên liền biến mất.
Thực ra đó chính là Hư giới.
Sau khi Hư giới giáng lâm, nó lập tức bao phủ trên thân năm người.
Lúc này năm người toàn thân chấn động, cảm giác bản thân giống như đã bị giam cầm.
Bốn phương tám hướng đều là áp lực khủng khiếp.
Cho dù vẫn còn có thể động đậy.
Thế nhưng tới cả việc bước đi cũng rất khó khăn.
Về đại trận bọn hắn bố trí sẵn, trước mặt Hư giới căn bản chẳng có bất cứ tác dụng gì.
“Ngươi… sao có thể?’
Năm tên tu sĩ trừng lớn hai mắt, thật sự không thể tin được.
Bọn hắn thật sự không thể tin được.
Năm tên tu sĩ Đăng Thần ngũ giai.
Vậy mà chớp mắt đã bị Lục Trường Sinh trấn áp.
Đây là Đăng Thần tứ giai sao?
Nhưng khí tức trên người Lục Trường Sinh đúng là Đăng Thần tứ giai thật.
Những tán tu này tất nhiên không thể hiểu được thế nào mới là thiên tài đại phái.
Mặc dù chỉ dùng Hư giới trấn áp nhưng áp lực Lục Trường Sinh phải nhận cũng rất lớn.
Dù sao cũng là năm tu sĩ Đăng Thần ngũ giai.
Lục Trường Sinh không kéo dài nữa.
“Dung.”
810.000 bộ phân thân khủng bố lập tức dung hợp, biến thành một cự nhân khổng lồ đỉnh thiên lập địa.
Cự nhân khổng lồ trực tiếp đưa tay chộp một cái.
“Bùm.”
Năm tên tu sĩ Đăng Thần ngũ giai trong nháy mắt đã bị bóp nát, biến thành một cơn mưa máu.
“Quá yếu…”
Lục Trường Sinh lắc đầu.
Tán tu chính là tán tu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận