Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 1441: Lục Trường Sinh trở về, Lộc thành đều chấn động! Dưới Tiên Nhân đều như con kiến hôi! (3)

Ngọn nguồn của tất cả đều nằm ở việc “Lục lão tổ” rời đi.
“Thế nào, nhìn dáng vẻ mặt mày ủ rũ của các ngươi, là Kỳ gia gặp phải phiền phức à?”
Đúng lúc này, một âm thanh quen thuộc bỗng nhiên truyền vào bên tai bọn họ.
“Soạt!”
Nghe thấy âm thanh này, Kỳ Quảng Mậu, Kỳ Ngọc Đường cùng với Kỳ Ngọc Thư trong nháy mắt đứng dậy.
Ánh mắt ngạc nhiên nhìn về bóng dáng ở ngoài cửa.
Lục lão tổ!
Lục lão tổ đã trở về rồi?
Hơn nữa, trông dáng vẻ không chút tổn hao nào.
Đó là dãy núi Huyết Trạch, thực sự không thể tưởng tượng nổi.
Có thể toàn thân trở ra từ dãy núi Huyết Trạch, thật sự là đáng khoe.
“Lão tổ, thật sự là ngươi?”
Toàn thân Kỳ Ngọc Đường run rẩy bởi vì kích động.
Sắc mặt đỏ bừng không gì sánh kịp.
Vui mừng!
Vui mừng trước nay chưa từng có!
Trước đây lúc Lục Trường Sinh vẫn còn, Kỳ Ngọc Đường vẫn chưa nhận thức sâu.
Nhưng một khi không còn Lục Trường Sinh nữa thì ngày tháng của Kỳ gia thật sự là quá khó khăn.
Cứ như từ trên đỉnh núi thoáng cái trượt xuống đáy cốc.
Toàn bộ Kỳ gia đều hèn mọn, còn bị người ta giẫm lên.
Dường như không giẫm chết thì sẽ không bỏ qua.
Cảm giác này khiến Kỳ Ngọc Đường vô cùng nhớ đến ngày tháng có Lục Trường Sinh.
Mà bây giờ, Lục Trường Sinh đã trở về.
Kỳ gia lại có lão tổ rồi!
“Không sai, là ta.”
Lục Trường Sinh bình tĩnh nói.
Hắn đi vào căn phòng, ngồi xuống một cách vô cùng tự nhiên.
Sau đó ánh mắt lần nữa đảo qua ba người Kỳ Quảng Mậu.
“Nói nghe xem, đã xảy ra chuyện gì?”
Tuy Lục Trường Sinh không ra sức đi nghe ngóng.
Hắn vừa về tới Lộc thành thì đi thẳng tới Kỳ gia.
Lại phát hiện ba người Kỳ Quảng Mậu đều ở trong phòng, hình như đang thương nghị cái gì đó, hơn nữa bầu không khí còn nặng nề ngột ngạt.
Kẻ ngốc cũng biết nhất định là có chuyện không hay.
Kỳ Quảng Mậu vạn phần kích động nói: “Lão tổ, ngươi an toàn trở về là tốt. Chúng ta không đến dãy núi Huyết Trạch nữa, có lẽ ngươi có thể suy nghĩ đến phủ thành chủ, đến dưới trướng Lộc Đại Tiên, như vậy cũng có thể bảo đảm an toàn…”
Hiện tại Kỳ Quảng Mậu thật sự sợ rồi.
Hắn hy vọng Lục Trường Sinh đi đến dưới trướng của Lộc Đại Tiên.
Ít nhất như vậy cũng có thể bảo đảm Lục Trường Sinh vẫn ở Lộc thành.
Cũng sẽ không ngã xuống một cách khác thường.
Đối với Kỳ gia, đây mới là tối đại hóa lợi ích.
“Nói tình hình của các ngươi trước nghe xem.”
“Kỳ gia đã gặp phiền phức gì rồi?”
Giọng điệu của Lục Trường Sinh bình tĩnh hỏi.
Lúc này, Kỳ Ngọc Đường không nhịn được nữa, hắn nói thẳng: “Lão tổ, ngươi không biết đâu, trong khoảng thời gian ngươi không có ở đây, tình cảnh của Kỳ gia bọn ta vạn phần gian nan, mấy hôm trước còn có Trần gia từng bước ép sát…”
Kỳ Ngọc Đường kể hết một lượt đầu đuôi gốc ngọn khoảng thời gian Kỳ gia gặp phải phiền phức.
Hắn không thêm mắm thêm muối, mà chỉ trần thuật lại sự thật.
Lục Trường Sinh khẽ híp mắt.
Thật ra, trước đó hắn có nghĩ đến Kỳ gia sẽ gặp phải phiền phức.
Đặc biệt là hắn trì hoãn càng lâu, thì phiền phức của Kỳ gia càng lớn.
Nhưng Lộc thành cũng có quy củ.
Quy củ của Lộc Đại Tiên đặt ra, không có nhà nào dám không tuân theo.
Nhưng dưới tình hình như vậy, Kỳ gia mới chống đỡ được ba năm.
Không phải những thế lực đó ép quá chặt, mà là thực lực bản thân Kỳ gia quá yếu.
Chỉ là, lần này trở về, Lục Trường Sinh cũng không định nén giận.
Hắn đã thành Tiên rồi.
Hiện tại phải xem xem phân lượng “Chân Tiên” này của hắn.
“Lục mỗ đến Trần gia một chuyến.”
Nói xong, Lục Trường Sinh đi thẳng đến Trần gia.
“Lão tổ…”
Sắc mặt của Kỳ Quảng Mậu hơi thay đổi.
Vừa rồi hắn còn muốn bàn bạc kỹ với Lục Trường Sinh.
Kết quả, hiện tại lão tổ đã đi thẳng đến Trần gia?
Ở Lộc thành, Lộc Đại Tiên quy định không ai được phép ra tay riêng cả.
Nếu Lục Trường Sinh vi phạm quy củ này thì hậu quả khó mà lường được.
“Mau, đuổi theo khuyên lão tổ quay về.”
Kỳ Quảng Mậu lập tức dặn dò.
“Được rồi, vẫn chưa hỏi lão tổ đến dãy núi Huyết Trạch có thu hoạch gì?”
Bỗng nhiên Kỳ Ngọc Đường mở miệng nói.
Thật ra đây chỉ là cách nói uyển chuyển.
Hắn càng muốn hỏi Lục Trường Sinh có đột phá thành Tiên hay không?
Nhưng hỏi vấn đề này thì không hay cho lắm.
Lục Trường Sinh lặng lẽ trở về, không làm kinh động đến bất kỳ ai, thực sự là quá khiêm tốn.
Nếu thật sự thành Tiên thì sẽ khiêm tốn như vậy ư?
Kỳ Quảng Mậu khẽ híp mắt, lắc đầu nói: “Không nên hỏi, nếu lão tổ muốn nói, tự nhiên sẽ nói cho chúng ta biết.”
“Huống hồ, mặc kệ lão tổ có đột phá hay không, thì đều là lão tổ của Kỳ gia chúng ta.”
“Chỉ cần lão tổ ở Kỳ gia một ngày, thì Kỳ gia có thể phát triển không ngừng, có phải là Tiên Cảnh hay không, vốn ảnh hưởng không lớn.”
Kỳ Quảng Mậu nói vậy.
Nhưng có thể ảnh hưởng không lớn sao?
Khác biệt đó thật sự là rất lớn.
Chỉ là, thật ra trong lòng Kỳ Quảng Mậu rất rõ.
Xông vào dãy núi Huyết Trạch rất khó.
Lục Trường Sinh biết khó mà lùi, cũng là chuyện tốt.
Dù sao thì cũng hơn chết ở dãy núi Huyết Trạch.
Bởi vậy, Kỳ Quảng Mậu không dò hỏi về vấn đề nhạy cảm này.
Qua một thời gian nữa thì tất nhiên sẽ biết.
Tiên, không dễ thành như vậy đâu.
Kỳ Ngọc Đường cũng gật đầu, như có điều suy nghĩ.
Vì vậy, ba người Kỳ gia cũng cấp tốc đuổi theo.
Dù như thế nào, cũng phải “khuyên” lão tổ quay về.
“Vút!”
Lục Trường Sinh đã đến Trần gia, đồng thời trực tiếp hiện thân trên bầu trời của Trần gia.
Tất nhiên hắn biết quy củ của Lộc thành.
Cho dù là Tiên Nhân cũng không thể ra tay riêng.
Chỉ là, cách lấy thế đè người quá nhiều.
Vốn chưa chắc đã trực tiếp ra tay.
Ví dụ hiện tại.
Lục Trường Sinh đi đến trên bầu trời Trần gia, không hề làm gì cả, mà trực tiếp phóng ra khí thế trên người.
“Đùng!”
Khí thế Chân Tiên kinh khủng trùng trùng điệp điệp khuếch tán ra bốn phương tám hướng.
Như Thái Sơn áp đỉnh, đè lên trên đỉnh đầu của đám người Trần gia.
Trong lúc nhất thời, mọi người đều xôn xao!
“Tiên Cảnh, đây là đại năng Tiên Cảnh, là Chân Tiên nào vậy?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận