Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 94. Trong vòng mười trượng là khu vực cấm, kẻ bước vào ắt phải chết!



Chương 94. Trong vòng mười trượng là khu vực cấm, kẻ bước vào ắt phải chết!




Đối mặt với Tàm Ti Kiếm dày đặc như vậy, bọn họ chỉ dùng mỗi tay để bảo vệ mặt mà thôi.
Ngay sau đó, Tàm Ti Kiếm rơi xuống.
"Xì xì."
Thế rồi chỉ trong nháy mắt, Tàm Ti Kiếm đã chui vào cơ thể của rất nhiều hộ vệ.
Hơn nữa, mỗi một sợi Tàm Ti Kiếm giống y như một thanh kiếm thật, đâm thật sâu vào trong cơ thể bọn họ.
Thậm chí, có mấy người còn bị Tàm Ti Kiếm xuyên thủng.
"A..."
"Tay của ta..."
"Cứu ta với..."
Khi Tàm Ti Kiếm rơi xuống, cả mấy trăm tên hộ vệ đang vây xung quanh đều ngã xuống đất, bọn họ bắt đầu kêu rên không ngừng.
Có vài người đã bị xuyên thủng cả tay chân, không thể nào đứng lên được nữa.
Có vài người bị đâm vào bụng, trên cơ thể cũng ngập tràn vết thương.
Còn có người bị xuyên thấu tim, hoặc là bị đâm thủng chỗ yếu hại rồi ngã khuỵu xuống đất, trở thành thi thể.
Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người đều hít một hơi thật sâu.
Những người còn đứng được vào lúc này chính là người đứng bên ngoài phạm vi mười trượng.
Dù sao thì ra ngoài phạm vi mười trượng, Tàm Ti Kiếm không còn sức mạnh gì cả.
Nhưng trong vòng mười trượng, gần như không một ai đứng dậy nổi.
Bất kể là người bình thường hay là võ giả cấp độ Tráng Huyết hay võ giả cấp độ Rèn Cốt, chỉ cần đứng trong phạm vi mười trượng, tất cả đều đã ngã xuống, nếu không chết thì cũng là trọng thương.
Những người khác vô cùng chấn động khi nhìn thấy cảnh tượng này.
Tận mấy trăm người, vậy mà đã bị đánh cho tan tác chỉ với một lần "khí huyết hóa kiếm".
Cảnh tượng này thật sự chấn động.
"Sao có thể như thế được?"
"Khí huyết của đạo tặc có thể phóng ra ngoài tới mười trượng? Thậm chí còn có lực sát thương rất lớn nữa, ngay cả võ giả cấp độ Rèn Cốt cũng không chống lại nổi sao?"
"Đâu chỉ có võ giả cấp độ Rèn Cốt thôi đâu? Sợ là những khí huyết này cũng mang lại sự uy hiếp nhất định với võ giả Luyện Tạng ấy chứ."
"Nhất định không được lại gần trong phạm vi mười trượng! Chẳng trách đạo tặc có thể giết chết Thôi gia Tam lão, với thực lực bực này, người ở cảnh giới Luyện Thể làm sao có thể địch lại được?"
Một số võ giả còn lại của Thôi gia thậm chí đã nhanh chóng lùi về sau vài bước, rời xa phòng luyện đan, đứng ở phạm vi mấy chục trượng bên ngoài.
"Gia chủ, làm sao bây giờ?"
Các võ giả còn lại đều nhìn về phía gia chủ Thôi gia.
Gia chủ Thôi gia liếc mắt sang võ giả đang đứng cạnh mình rồi trầm giọng nói: "Các vị, trong vòng mười trượng thì khí huyết của hắn có uy lực nhất định, thế nhưng ắt không làm gì được võ giả Luyện Tạng."
"Huống chi, hắn vừa mới bùng nổ lượng khí huyết khổng lồ như vậy, giờ đây chắc chắn đã bị tiêu hao rất nhiều. Khí huyết bị tiêu hao hết, thực lực của hắn nhất định suy giảm mạnh."
"Bây giờ Thôi Cửu cũng đã trở lại rồi, chúng ta còn có chín vị võ giả Luyện Tạng nữa, nếu là cùng nhau xông lên, dốc hết sức lực, nhất định có thể giết đối phương!"
"Chư vị cảm thấy thế nào?"
Thật ra, ánh mắt của gia chủ Thôi gia chủ yếu tập trung vào ba vị võ giả được cung phụng.
Trong ba người này, có hai vị là võ giả Luyện Tạng đỉnh phong.
Bây giờ, trong tình hình Thôi gia Tam lão đã chết, tất nhiên "sức nặng" của hai vị Luyện Tạng đỉnh phong được cung phụng này sẽ lớn hơn.
Một trong số hai người dường như là hòa thượng, hắn liếc nhìn xác chết của Thôi gia Tam lão dưới đất xong lại nhìn sang vô số hộ vệ đang kêu rên thảm thiết rồi nhếch miệng cười, đáp: "Gia chủ, ta thấy vẫn nên cẩn thận thì hơn, tốt nhất là gia chủ nhanh chóng phái người tới Huyền Kiếm sơn trang để báo tin cho trưởng lão Lục Thông đi."
"Nếu như trưởng lão Lục Thông xuống núi thì kẻ địch có mạnh tới đâu, cũng sẽ bị trưởng lão trấn áp mà thôi."
"Chúng ta chỉ cần bao vây quanh phòng luyện đan là được rồi, hà tất phải mạo hiểm?"
Gia chủ Thôi gia biến sắc.
Lục Thông?
Nếu thật sự mời Lục Thông đến thì Thôi gia còn gì nữa?
Phỏng chừng khi đó, lượng Dịch Tủy Đan còn có thể để lại cho Thôi gia đã ít sẽ càng ít hơn.
"Không Diên đại sư, nếu trưởng lão Lục Thông xuống núi thì tất nhiên sẽ trấn áp được bọn đạo chích. Thế nhưng khoảng cách từ Huyền Kiếm sơn trang tới thành Cự Bia là tận mấy trăm dặm đường, chúng ta phái người tới Huyền Kiếm sơn trang, trưởng lão Lục Thông lại từ Huyền Kiếm sơn trang xuống núi, cho tới khi đến đây, ước chừng nhanh cũng phải mười canh giờ."
“Thời gian lâu như vậy, chỉ sợ đạo tặc đã chạy trốn từ lâu.”
Gia chủ Thôi gia trầm giọng đáp.
"Trốn à?"
"Gia chủ, bần tăng thấy đạo tặc này không hề có một chút ý tứ muốn chạy trốn nào cả."
"Hình như đối phương đang tìm kiếm gì đó thì phải? Gia chủ có biết đạo tặc đang tìm thứ gì hay không?"
"Nếu như đạo tặc không tìm được, chắc chắn hắn sẽ không bỏ đi. Đến khi đó, chúng ta lại kéo dài thời gian, tất nhiên sẽ chờ được trưởng lão Lục Thông tới."
Không Diên hòa thượng cười như không cười, nói.
Gia chủ Thôi gia cảm thấy rất nặng nề.
Chuyện Thôi gia luyện chế một lò Dịch Tủy Đan là việc cực kỳ cơ mật, có rất nhiều người không hề hay biết.
Trong số các võ giả được cung phụng, chỉ có một mình La Thiên Thượng Nhân biết chuyện mà thôi.
Chắc chắn Thôi gia sẽ không đem Dịch Tủy Đan đi khắp nơi khoe khoang.
Thậm chí cũng không cho các võ giả được cung phụng biết.
Nếu không, những người được cung phụng này chắc chắn sẽ sinh ra dị tâm.
Hơn nữa, gia chủ Thôi gia cũng hiểu được ý tứ của Không Diên hòa thượng, đối phương không muốn mạo hiểm ra tay.
"Được, vậy thì lập tức phái khoái mãi tới Huyền Kiếm sơn trang, mời trưởng lão Lục Thông xuống núi!"
Gia chủ Thôi gia cũng không có cách nào tốt hơn cả.
Chỉ dựa vào vài vị võ giả Luyện Tạng của Thôi gia, hắn thật sự không dám manh động.
Bây giờ Thôi gia Tam lão đã chết, nếu các võ giả Luyện Tạng khác của Thôi gia cũng tổn thất, vậy khi ấy làm sao Thôi gia còn có thể làm ba vị cung phụng e sợ? Như vậy làm sao còn đất đặt chân ở thành Cự Bia này?
Gia chủ Thôi gia không dám đánh cược. Hết chương 94.



Bạn cần đăng nhập để bình luận