Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 180. Vì sao tới đâu cũng gặp một đám tặc nhân ngu xuẩn muốn tìm chết thế này? (2)



Chương 180. Vì sao tới đâu cũng gặp một đám tặc nhân ngu xuẩn muốn tìm chết thế này? (2)




“Bách Niên Lôi Quả phải đợi chuyển từ nơi khác tới, khách quý cần phải chờ thêm mấy hôm mới được.”
“Cụ thể là bao lâu?”
“Ba ngày.”
“Được, ba ngày sau ta sẽ lại tới Kỳ Trân Hiên, hy vọng tới lúc đó ta có thể nhìn thấy Bách Niên Lôi Quả.”
Lục Trường Sinh gật đầu, lập tức đưa trước ngân phiếu một nghìn lạng bạc đặt cọc.
Dù đây là ngân phiếu của vương triều Đại Ngư nhưng từ khi Hỏa Long lập quốc tới nay vẫn giữ mối thông thương với Đại Ngư. Thế nên ngân phiếu của vương triều Đại Ngư cũng có thể dùng ở Hỏa Long quốc.
“Khách quý đi thong thả.”
Lục Trường Sinh nhanh chóng rời khỏi Kỳ Trân Hiên.
Vừa ra khỏi cửa, trong một con ngõ đằng xa đã có mấy bóng người lén lút theo sau Lục Trường Sinh.
“Hì hì, lại một con dê béo kìa.”
“Nghe giọng thì đúng là người của vương triều Đại Ngư rồi. Đám khách giang hồ có thể tới Kỳ Trân Hiên đều là kẻ có tiền, một khi làm thịt hắn thì dù một năm tới không gặp được con dê béo nào khác có lẽ cũng đủ tiêu xài rồi.”
“Có điều đã dám một mình đi vào Kỳ Trân Hiên thì e là võ công cũng không kém. Lần này chúng ta phải cùng ra tay mới được.”
“Theo sau...”
Vì thế năm bóng người nhanh chóng đuổi theo.
Lục Trường Sinh chuyển qua mấy con ngõ, cuối cùng tới một ngõ nhỏ yên tĩnh.
Phía trước là một bức tường cao, đường đi đã bị chặn hết.
Sau đó Lục Trường Sinh mới dừng chân.
Hắn đứng yên tại chỗ, nhìn năm bóng người vẫn theo sát mình nãy giờ.
“Hì hì, tiểu tử này chẳng ngờ lại dẫn chúng ta tới tận đây, hắn cố ý đấy à?”
“Có lẽ tự cho là mình có một thân võ công cao cường, cảm thấy có thể giết ngược chúng ta nên mới thế chăng?”
“Ha ha, cũng không phải lần đầu chúng ta gặp kẻ ngu xuẩn như vậy, kết quả thì có lần nào đối phương không trở thành vong hồn dưới đao của chúng ta đâu?”
Năm người này biết rõ Lục Trường Sinh cố ý dẫn chúng tới đây nhưng vẫn đi theo, quả là kẻ có tài thì gan cũng lớn, đủ thấy thực lực của năm người này sợ rằng cũng không kém.
“Kỳ Trân Hiên phái các ngươi tới?”
Lục Trường Sinh mở miệng.
Hắn vừa ra khỏi Kỳ Trân Hiên đã bị theo dõi, thế nên Lục Trường Sinh cũng không khỏi nghi ngờ Kỳ Trân Hiên.
Cũng chỉ có Kỳ Trân Hiên mới biết hắn là kẻ có tiền mà thôi.
Bán kỳ trân làm sao lợi bằng ăn cướp trắng trợn được?
Thế nên Kỳ Trân Hiên có khả năng làm mấy việc thế này nhất, dù sao thì hắn cũng là người bên ngoài, nghe giọng là biết rồi, thế nên Kỳ Trân Hiên cũng sẽ không phải lo nhiều chuyện rắc rối.
“Hì hì, tiểu tử, ngươi cũng khá thông minh đấy.”
“Có điều chúng ta có phải do Kỳ Trân Hiên phái tới hay không cũng không quan trọng, dù sao thì ngươi cũng sắp chết rồi.”
Nói xong năm người chậm rãi áp sát Lục Trường Sinh.
Nhìn năm tên này tuy giọng điệu ngả ngớn, như thể chẳng coi Lục Trường Sinh ra gì.
Thế nhưng năm người bọn chúng lại rất cẩn thận, chúng vẫn giữ một khoảng cách nhất định, không ai tùy tiện tiến lên trước.
Lục Trường Sinh lắc đầu: “Sao đi tới đâu cũng gặp một đám tặc nhân nguy xuẩn muốn tìm đường chết thế này?”
Lục Trường Sinh cũng chẳng buồn nói nhiều, tay nhấc đao lên.
“Vèo”.
Thân ảnh Lục Trường Sinh nhoáng lên, nháy mắt đã vượt qua khoảng cách mấy trượng.
“Keng”.
Ánh đao chói mắt lướt qua.
Nhìn như chỉ có một ánh đao nhưng thực ra Lục Trường Sinh đã chém ra năm đao.
Chỉ bởi tốc độ quá nhanh nên nhìn từ xa giống như chỉ có một đao.
Đây là năm đao hợp làm một!
“Xì xì”.
Năm tên này đều là võ giả Luyện Tạng, thậm chí chúng còn có rất nhiều át chủ bài, võ giả Luyện Tạng mà gặp phải chúng e rằng sẽ không thoát được.
Tiếc là chúng lại gặp Lục Trường Sinh.
Chỉ một đao, năm hợp thành một, năm người đã ngã rạp xuống đất.
Lục Trường Sinh thu hồi đao, sờ soạng trên thân năm tên này một lượt, lôi ra được một ít ngân phiếu, thế mà lại có tới bảy nghìn lạng, đúng là giàu tới không ngờ.
“Một vạn lạng bạc, vậy là hồi vốn rồi.”
Lần trước Lục Trường Sinh đã giết một đám người áo đen trong thành Trạm Hải, lấy được ngân phiếu năm nghìn lạng.
Lần này lại lấy được ngân phiếu bảy nghìn lạng nữa.
Thế nên tiền mua Bách Niên Lôi Quả cũng coi như hòa.
“Kỳ Trân Hiên...”
Lục Trường Sinh đảo mắt nhìn qua năm thi thể nằm trên đất.
Hắn không rõ năm tên này có liên quan gì tới Kỳ Trân Hiên hay không.
Có điều thứ hắn cần là Bách Niên Lôi Quả!
Ba ngày sau hắn sẽ tới Kỳ Trân Hiên một chuyến.
Chỉ cần lấy được Bách Niên Lôi Quả thì chuyện năm tên này có phải người của Kỳ Trân Hiên hay không cũng chẳng quan trọng.
Nếu ba ngày sau Kỳ Trân Hiên không đưa ra được Bách Niên Lôi Quả, thì tới lúc đó Lục Trường Sinh cũng không ngại rút đao để phân rõ phải trái với Kỳ Trân Hiên!
Đây là giang hồ!
Trong tay có đao mới có thể phân rõ phải trái!
Những ngày tiếp theo Lục Trường Sinh lại đi dạo quanh thành Hỏa Sơn.
Hắn đã hỏi thăm gần như toàn bộ các cửa hàng tạp hóa, tới cả dược phô cũng không tha.
Một số loại kỳ trân trong bí pháp Càn Thiên Hóa Bảo thật ra cũng có thể dùng làm thuốc, vậy nên chưa biết chừng sẽ có dược phô lưu trữ, dù sao Lục Trường Sinh cũng đang rảnh rỗi nên mới tiện đường đi hỏi thăm một phen.
Có điều cũng không được thuận lợi như ở Kỳ Trân Hiên, lần này Lục Trường Sinh không tìm được thêm món kỳ trân nào nữa.
Nháy mắt, thời gian ba ngày thoáng cái đã qua.
Lục Trường Sinh đúng giờ hẹn tới Kỳ Trân Hiên.
Vừa vào cửa đã thấy tiểu nhị của Kỳ Trân Hiên ra đón.
“Khách quý, quản sự đang chờ ngài đấy ạ.”
Lục Trường Sinh gật đầu.
Hắn đi theo tiểu nhị vào một gian phòng.
Quản sự đang ở trong phòng, thấy Lục Trường Sinh đến hắn vội đứng dậy.
Lục Trường Sinh không khách sáo mà hỏi thẳng luôn: “Qua ba ngày rồi, Bách Niên Lôi Quả ta cần đang ở đâu?”
“Chuyện này... vị khách quý này, Bách Niên Lôi Quả gặp chút vấn đề, Kỳ Trân Hiên chúng ta hiện giờ không có Bách Niên Lôi Quả...”
Vừa dứt lời.
“Keng”.
Một tiếng keng vang lên, Lục Trường Sinh đã rút đao khỏi vỏ.
Thật ra bên cạnh quản sự cũng có một võ giả hộ vệ. Hết chương 180.



Bạn cần đăng nhập để bình luận