Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 2122: Kích thước gấp 400 lần, vị diện Chân giới nghiền ép Cửu Đầu Chí Tôn! (5)

Ngoài cắn nuốt ra Cửu Đầu Chí Tôn vẫn còn thủ đoạn khác cũng vô cùng cường đại.
Cửu Đầu Chí Tôn tự nhận ngoài cường giả Chí Tôn trên bảng Bách Tôn ra hắn sẽ không thua bất cứ kẻ nào.
Giờ bị Lục Trường Sinh làm no tới nổ tung một cái đầu lâu, sao hắn chịu bỏ qua được?
“Lục Trường Sinh, chết đi!”
Tám cái đầu lâu còn lại của Cửu Đầu Chí Tôn đột nhiên há miệng phun ra một cái.
Ngay lập tức một loạt hỏa diễm, lôi quang, độc phong gào thét xông ra, che trời lấp đất lao về phía Lục Trường Sinh.
Vị diện Chân giới của Lục Trường Sinh trực tiếp giãn ra.
“Phốc phốc.”
Những hỏa diễm, lôi quang, độc phong này nhanh chóng tiêu hao sức mạnh vị diện Chân giới của Lục Trường Sinh.
Có vẻ như Lục Trường Sinh đang rơi vào thế yếu.
Vị diện Chân giới không ngừng bị phân giải và tiêu hao.
Có vẻ hắn liên tục bại lui.
Nhưng theo thời gian dần trôi, sắc mặt Cửu Đầu Chí Tôn càng ngày càng khó coi.
Vị diện Chân giới của Lục Trường Sinh như thể không hề suy giảm.
Tiêu hao bao nhiêu cũng không ảnh hưởng gì.
Liên tục không ngừng, vô cùng vô tận.
Nếu muốn so tiêu hao thật, chỉ sợ hắn không đọ nổi Lục Trường Sinh.
Kỳ thực Cửu Đầu Chí Tôn rất mạnh.
Hỏa diễm, lôi quang, độc phong, mỗi thứ đều có “sức mạnh phân giải” nhất định.
Đương nhiên chỉ là khả năng tương tự.
Nhưng dù chỉ tương tự thì uy lực cũng kinh thiên động địa.
Hẳn chỉ có rất ít vũ trụ đại năng chống đỡ được.
Tiếc rằng hắn lại gặp phải Lục Trường Sinh.
Vị diện Chân giới của Lục Trường Sinh cũng không chống đỡ được.
Nhưng kích thước của vị diện Chân giới quá to lớn.
Kích thước gấp những 400 lần.
Phải đánh thế nào đây?
“Xem ra thủ đoạn của ngươi cũng chỉ có vậy, nếu thế thì kết thúc thôi.”
Lục Trường Sinh không thăm dò thêm nữa.
Đúng rồi, kỳ thực vừa nãy hắn vẫn luôn thử thăm dò.
Mà hiện giờ Lục Trường Sinh đã chuẩn bị kết thúc trận chiến này.
“Ruỳnh.”
Vị diện Chân giới với kích thước gấp 400 lần toàn bộ triển khai!
Thoáng chốc toàn bộ Ma La Không Vực đột nhiên tối sầm cả lại.
Đám người đột nhiên ngẩng phắt đầu lên.
Tất cả mọi người đều há hốc miệng.
Nhìn mảnh thế giới như thực trên đỉnh đầu, sắc mặt ai nấy đều vô cùng rung động.
Thế giới!
Đó là một thế giới thật sự!
Hơn nữa thế giới ấy còn khổng lồ hơn cả Ma La Không Vực.
Cứ như thể tận thế giáng lâm.
Thế giới rơi xuống.
Trong nháy mắt bao trùm toàn bộ Ma La Không Vực.
Hết thảy đều trở nên yên tĩnh!
Vị diện Chân giới với kích thước gấp 400 lần bao trùm, đừng nói là Cửu Đầu Chí Tôn, dù có mười Cửu Đầu Chí Tôn cũng không làm được gì.
Kết cục chỉ có một.
Cửu Đầu Chí Tôn chết rồi.
Ngay cả một tiếng kêu cũng không phát ra.
Không hề có sức chống cự.
Thực lực nghiền ép toàn diện.
Chênh lệch to lớn đến mức không tin nổi.
Cái gọi là chiến đấu trước đó giờ nghĩ lại chẳng khác nào một màn hài kịch.
“Cường giả Chí Tôn. …”
Có người không nhịn được phải lên tiếng kinh hô.
Tất cả mọi người mở to hai mắt nhìn, cứ như không thể tin được.
Ngay cả Vô Thượng Kiếm Tôn cũng bị cắn nuốt, Cửu Đầu Chí Tôn như thể không ai làm gì nổi thế mà lại không có chút sức ngăn cản, trực tiếp bị trấn sát mất.
Chẳng hề giãy giụa chút nào, chỉ có lặng yên im ắng kéo dài…
Ai cũng hiểu điều này có ý nghĩa gì.
Giờ trong đầu những kẻ chứng kiến cảnh tượng này chỉ có một suy nghĩ duy nhất.
Cường giả Chí Tôn!
Đây chính là cường giả Chí Tôn!
Dù tên tuổi Lục Trường Sinh rất xa lạ, không có trên bảng Bách Tôn.
Nhưng thấy cảnh này, còn ai dám nói Lục Trường Sinh không phải cường giả Chí Tôn nữa?
Lục Trường Sinh lẳng lặng đứng giữa hư không.
Hắn nhìn quanh Ma La Không Vực.
Cửu Đầu Chí Tôn rất mạnh, không khiến hắn phải thất vọng.
Tiếc là Cửu Đầu Chí Tôn mạnh như vậy lại gặp phải hắn.
Kích thước gấp 400 lần giúp Lục Trường Sinh có thể thoải mái nghiền ép Cửu Đầu Chí Tôn.
Trước đó Lục Trường Sinh cảm thấy Oán Hận Ma Tôn mạnh lắm rồi.
Gần như là cực hạn dưới cấp độ Chúa Tể.
Thế nhưng sự xuất hiện của Cửu Đầu Chí Tôn lại khiến Lục Trường Sinh hiểu ra một chuyện.
Xem ra Thời Không Trường Hà mênh mông có rất nhiều vũ trụ, những kẻ kinh tài tuyệt diễm quả thực nhiều như lá mùa Thu.
Nếu không phải Lục Trường Sinh vô tình “thăng duy”.
Để kích thước vị diện Chân giới có thể nhanh chóng bành trướng.
Dù Lục Trường Sinh có ngộ tính cao như vậy thì thực lực cũng khó lòng tăng lên tới mức độ như Cửu Đầu Chí Tôn.
Đây không phải điều ngộ tính có thể làm được.
Mà là một loại thiên phú.
Chỉ có thể là thiên phú trời sinh.
Sinh ra đã không có thì mãi mãi cũng không có.
“Không biết trong vô số vũ trụ tại Thời Không Trường Hà có vũ trụ đại năng mạnh hơn Cửu Đầu Chí Tôn nữa không?”
Lục Trường Sinh cảm thấy khá hào hứng.
Con đường hắn đi, nếu không tấn thăng đệ tam cảnh thì thực lực vẫn có thể không ngừng tăng lên.
Liệu có cực hạn hay không?
Lục Trường Sinh cũng không rõ.
Nhưng vạn sự vạn vật không đời nào không có cực hạn được.
Có thể đến một mức độ nào đó sẽ có cực hạn.
Vị diện Chân giới của hắn có lẽ cũng sẽ không thể liên tục bành trướng xuống mà không có hạn chế nào.
Nhưng ít ra tới giờ Lục Trường Sinh vẫn không cảm nhận được cực hạn.
Hắn vẫn chưa biết cực hạn của vị diện Chân giới ở đâu.
Nếu vị diện Chân giới tiếp tục bành trướng kích thước, đừng nói tới Cửu Đầu Chí Tôn, chỉ sợ dù có mười hay một trăm Cửu Đầu Chí Tôn cũng không làm gì được Lục Trường Sinh.
“Trường Sinh, vừa rồi ta đi xung quanh nghe ngóng một vòng, kẻ này gọi là Cửu Đầu Chí Tôn, là một gã vũ trụ đại năng cực kỳ cường đại, còn cường đại hơn cả tồn tại nửa bước Chúa Tể!”
“Hơn nữa trước khi ngươi đến, Cửu Đầu Chí Tôn vừa mới cắn nuốt một vũ trụ đại năng đỉnh tiêm gọi là Vô Thượng Kiếm Tôn. Mà thanh danh Vô Thượng Kiếm Tôn lại vang vọng rất nhiều vũ trụ, Cửu Đầu Chí Tôn có thể một ngụm cắn nuốt Vô Thượng Kiếm Tôn, đủ thấy thực lực của hắn khủng bố nhường nào.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận