Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 162. Linh cảm phát ra, hình thức ban đầu của bí pháp! (2)



Chương 162. Linh cảm phát ra, hình thức ban đầu của bí pháp! (2)




Ý nghĩ này của Lục Trường Sinh có tiềm lực vô hạn.
Bí pháp không có giới hạn cao nhất! Nó sẽ đáng sợ tới mức nào đây?
Đương nhiên, giờ nó vẫn chỉ là một ý tưởng, còn rất lâu mới thành hình được.
Lục Trường Sinh nghĩ là làm ngay.
Hắn lập tức bắt đầu điều động một tia khí huyết.
Tia khí huyết này bắt đầu áp súc trong cơ thể hắn.
Ừm, không có vấn đề gì cả.
Một tia, hai tia, ba tia...
Vô số tia khí huyết áp súc lại cũng không thành vấn đề.
Có điều chúng cần Lục Trường Sinh chủ động áp súc, hơn nữa tuy khi huyết không có vấn đề gì nhưng tinh thần lại có.
Việc này cần phải tiêu hao tinh thần của Lục Trường Sinh.
Lục Trường Sinh không thể liên tục tiêu hao tinh thần để áp súc khí huyết mà không màng gì cả, điều đó là không thực tế.
Hơn nữa dù có áp súc khí huyết thì lúc phóng thích lại phải dùng cách nào để bắn ra đây?
Dùng kiếm pháp ư? Hay là đao pháp?
Tất cả đều cần Lục Trường Sinh phải nghiền ngẫm thật kỹ.
Giờ mới chỉ là một ý tưởng, với gần 700 điểm ngộ tính hiện nay, trong nhất thời sợ rằng cũng không thể hoàn thiện môn bí pháp không có giới hạn cao nhất này được.
“Không vội, chỉ cần có ý tưởng, có linh cảm thì về sau đương nhiên có thể chậm rãi hoàn thiện.”
Lục Trường Sinh lập tức cất Huyết Ma Kinh vào hốc tối, bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần, nghỉ ngơi một phen.
Những ngày sau đó, thành Nam Dương lại khôi phục sự yên bình vốn có.
Nhưng tiếng bàn tán về võ giả yêu ma và “Trang đại hiệp” thì vẫn nhiều vô kể.
Trong các tửu quán, đầu đường cuối phố đều đang nghị luận sôi nổi, nhiệt độ không hề giảm bớt chút nào.
Danh tiếng của “Trang đại hiệp” ở thành Nam Dương quả thực như Mặt Trời ban trưa, uy vọng cao tới mức khó lòng tưởng tượng nổi.
Chỉ là tới giờ “Trang đại hiệp” vẫn là thần long kiến thủ bất kiến vĩ.
Dù biết Trang Thập Tam ở ngay phủ Nam Dương thôi, thậm chí là ở nơi nào đó trong thành Nam Dương, nhưng chẳng ai biết rốt cuộc hắn ở đâu.
Lục Trường Sinh nghĩ, về sau dùng thân phận “Trang Thập Tam” hoạt động ở phủ Nam Dương e rằng cũng không thuận lợi nữa.
Có nhiều khi nổi danh quá cũng không hay ho cho lắm.
Có điều hắn có thể dịch dung, nếu “Trang Thập Tam” không dùng được nữa thì lúc đó lại dịch dung thành người khác, khoác một chiếc “mã giáp” khác ra trận, đây cũng không phải việc khó khăn gì.
Không có Trang Thập Tam thì sẽ có Lục Thập Bát, Liễu Thập Nhị, Triệu Thập Cửu vân vân.
Đến lúc đó phủ Nam Dương hẳn là sẽ “náo nhiệt” lắm, võ giả cảnh giới Thần Lực như nấm sau mưa, trong chốn giang hồ có lẽ phủ Nam Dương sẽ trở thành đầm rồng hang hổ, không kẻ nào dám tới phủ Nam Dương diễu võ giương oai nữa.
Đương nhiên là chuyện “đổi mã giáp” giờ chưa cần gấp, vẫn chưa tới nước đó.
Tạm thời thân phận “Trang Thập Tam” vẫn còn dùng tốt.
Trong khoảng thời gian này, Lục Trường Sinh vẫn luôn khám bệnh, luyện công và cố gắng luyện tập vũ kỹ.
Hắn dốc phần lớn sức lực vào việc luyện vũ kỹ.
Khiến tiến độ tu luyện vũ kỹ tăng lên nhanh chóng.
Bởi vì hắn cần nhanh chóng nâng cao ngộ tính.
Lục Trường Sinh vẫn luôn suy nghĩ tới bí pháp không có giới hạn cao nhất kia, hắn cứ cảm thấy chỉ còn kém một chút nữa thôi.
Vẫn luôn không thể “tự sáng tạo” ra được.
Lục Trường Sinh cảm thấy có thể do ngộ tính vẫn còn hơi thấp.
Dù sao cứ tăng điểm ngộ tính cũng không có gì xấu.
“Keng keng keng keng keng keng”.
Đúng lúc này Lục Trường Sinh nghe thấy tiếng kim loại va chạm.
Có lẽ là đang rèn giũa gì đó?
Lục Trường Sinh nhìn thoáng qua ngã tư đường.
Chỗ đó hình như có một cửa hàng thợ rèn.
Bình thường không có mấy ai nhưng sao hiện giờ lại có nhiều người vây quanh như vậy?
Vì thế Lục Trường Sinh cũng hiếu kỳ bước tới gần.
“Mọi người xem kìa, hôm nay là ngày hẹn cuối cùng giữa Âu thợ rèn và Lưu đại hiệp, rốt cuộc hắn có rèn ra được một thanh thần binh không đây?
“Chậc, lần này Lưu đại hiệp bỏ ra một khối thiên ngoại vẫn thạch đấy, hắn giao nó cho Âu thợ rèn để làm một thanh thần kiếm. Lưu đại hiệp ngày ngày trông coi, một khi thần kiếm thành phế liệu thì Lưu đại hiệp sẽ không tha cho Âu thợ rèn đâu.”
“Không phải Âu thợ rèn vẫn khoe khoang tổ tiên mình là bậc thầy Âu Dã Tử đấy ư? Giờ để xem hắn kế thừa được mấy phần tài nghệ của tổ tiên nào.”
Một đám láng giềng vây xem trò vui, chỉ sợ thiên hạ không loạn.
Lục Trường Sinh cũng chen vào trong đám người.
Hắn cũng nghe được tiếng bàn tán xung quanh.
“Thần binh?”
Lục Trường Sinh đương nhiên biết trong chốn giang hồ có thứ gọi là thần binh lợi khí, đối với rất nhiều võ giả mà nói thì thần binh lợi khí có thể giúp tăng cường thực lực.
Đương nhiên Lục Trường Sinh bây giờ không cần thần binh lợi khí gì hết.
Chính bản thân võ giả cảnh giới Thần Lực đã là món thần binh lợi khí đáng sợ nhất rồi.
Âu thợ rèn là vị thợ rèn có danh tiếng rất lớn trong thành Nam Dương, nghe nói tổ tiên hắn là Âu Dã Tử, mà đây cũng chỉ là nghe nói, sự thật thế nào thì chưa biết được.
Nhưng bất kể thế nào thì Lưu đại hiệp vẫn muốn đúc ra một thanh thần kiếm, thậm chí còn bỏ ra cả thiên ngoại vẫn thạch, đây chính là đã đặt hết kỳ vọng vào Âu thợ rèn.
Âu thợ rèn cao lớn vạm vỡ, cơ bắp cuồn cuộn, nhìn vô cùng thô kệch.
Hắn để lộ bắp tay, chùy sắt không ngừng nện mạnh xuống.
Một lần lại một lần.
Sau nhiều lần rèn giũa, một thanh trường kiếm dần thành hình.
“Lưu đại hiệp, phương pháp huyết luyện phải rất cẩn thận, một khi sơ ý sẽ dẫn tới thất bại ngay. Ngươi thật sự quyết định dùng phương pháp huyết luyện để đúc thần binh ư?”
Âu thợ rèn hỏi lại Lưu đại hiệp.
“Ta quyết định rồi!”
“Ta gần như táng gia bại sản mới kiếm được một miếng thiên ngoại vẫn thạch, nếu không thể đúc thành thần binh thì những cố gắng của ta khi trước chẳng phải đều đã uổng phí cả ư?”
“Âu thợ rèn cứ làm đi.”
Sắc mặt Lưu đại hiệp vô cùng kiên định.
Sau đó Âu thợ rèn để Lưu đại hiệp tiến lên rồi nhẹ nhàng cắt ngang cổ tay hắn. Hết chương 162.



Bạn cần đăng nhập để bình luận