Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 867: Phá vỡ giới hạn, tăng trưởng lần hai! Đao thương bất nhập, thay đổi thời đại! (2)

Chương 867: Phá vỡ giới hạn, tăng trưởng lần hai! Đao thương bất nhập, thay đổi thời đại! (2)
Nhất thời, vô số người trên mạng đều nhao nhao to vẻ muốn tới thành phố Bàn học Cực Hạn Võ Đạo Lưu.
Theo thời gian, nội dung bàn luận về Cực Hạn Võ Đạo cùng võ thuật tu luyện sức mạnh ngày càng trở nên nghiêm trọng.
Nhiệt độ không hề giảm xuống, thậm chí còn có dấu hiệu ngày càng nóng hơn.
Trên mạng, một đám người gọi là “đại sư” võ thuật, người gọi là “danh gia” võ thuật cũng nghiêm túc phê bình Lục Viễn, phê bình Cực Hạn Võ Đạo Lưu.
Phương thức phê bình cũng đa dạng chồng chất.
Thậm chí còn trở thành một cuộc tấn công bản thân Lục Viễn.
Nói Lục Viến kế thừa Phi Hạc Lưu, luyện chính là Loa Toàn Kình.
Kết quả, được gợi ý tự nghĩ ra Cực Hạn Võ Đạo Lưu.
Theo lý cũng là một trường phái lớn của võ thuật.
Kết quả, Lục Viễn trở mặt dẫm võ thuật dưới lòng bàn chân!
Khi sư diệt tổ!
Phản đồ của giới võ thuật!
Tóm lại, các “danh gia” “đại sư” “chuyên gia” gần như là dùng phương thức điên cuồng chửi bới Lục Viễn.
Những người xưng là danh gia, gọi là đại sư, thật ra ngay cả một người là Đan Kình cũng không phải, chứ đừng nói tới Cương Kình.
Phàm là những võ giả xem video, không một ai dám đứng ra khiêu khích.
Cho dù là võ sư Cương Kình cũng vậy.
Thấy Lục Viễn đại triển thần uy trong video, một đám người đều câm như hến.
Nhưng mấy đại sư, danh gia này đều là đám bình hoa, kiếm lợi từ việc ăn lưu lượng.
Bọn họ giả danh võ thuật lừa bịp. Hiện tại bị Cực Hạn Võ Đạo Lưu chọc thủng “da hổ” của võ thuật, một đám người đều không nhịn được mà nhảy ra.
Nhưng chỉ là một chút ít tôm tép nhãi nhép thôi.
Cực Hạn Võ Đạo quán không để ý đến, Lục Trường Sinh cũng không để ý đến.
Từ sau cuộc chiến thành phố Bàn, những võ quán kia cũng vô cùng tuân thủ hứa hẹn, không phải lục tục dời đi, thì cũng là hoàn toàn đóng cửa, rời khỏi thành phố Bàn.
Mà Cực Hạn Võ Đạo quán thì nhân cơ hội này, mở rộng khắp thành phố Bàn.
Một thành phố Bàn nho nhỏ, không khác biệt lắm thì mười mấy cái Cực Hạn Võ Đạo quán.
Đệ tử chỉ trên nghìn vạn.
Nếu không phải giới hạn trong nhân khẩu thành phố Bàn, e là đệ tử võ quán Cực Hạn còn có thể nhiều hơn.
Chẳng qua, sau khi đánh một trận thành phố Bàn, Lục Trường Sinh lại ru rú trong nhà, vô cùng khiêm tốn.
Thậm chí rất nhiều học viên mới của võ quán Cực Hạn, cũng chưa từng nhìn thấy phái chủ “Lục Viễn”.
Hiện tại, Lục Trường Sinh đang ở trong phòng luyện công của Cực Hạn Võ Đạo quán.
Bây giờ Lục Trường Sinh là phái chủ.
Cũng bắt đầu “xa xỉ” hơn.
Cũng bao nguyên toàn bộ tầng ba, làm thành phòng luyện công của hắn.
Sẽ không có người tới quấy rầy hắn.
“Xoạt.”
Lục Trường Sinh mở mắt.
Nháy mắt bảng thuộc tính đã hiện ra trước mắt hắn.
Ký chủ: Lục Viễn
Cực Hạn Võ Đạo Lưu: Tăng trưởng lần một (99%)
“Vẫn chỉ có 99% sao?”
Chân mày Lục Trường Sinh nhẹ nhàng nhíu lại.
Đã trôi qua nửa năm kể từ trận đánh thành phố Bàn trước.
Khoảng cách hắn tiến vào Bí giới, lại hơn mười tháng rồi.
Những kể từ tháng trước, sau khi Lục Trường Sinh thấy trên bảng thuộc tính, tiến độ tăng trưởng lần một tới 99%, suốt một tháng đến giờ, thân thể của hắn không hề tăng lên chút nào.
Giống như “mắc kẹt” rồi.
Lục Trường Sinh biết, đây cũng là giới hạn.
Cơ thể con người, là giới hạn.
Đây là quyết định từ năng khiếu bẩm sinh.
Tiến độ tăng trưởng lần một 99%, chính là giới hạn của cơ thể.
Dựa theo phỏng đoán của Lục Viễn, một khi phá vỡ giới hạn, thì chính là tăng trưởng lần hai.
Hơn nửa cũng là bước lên con đường Siêu Phàm.
Nhưng một bước này rất khó.
Cơ thể người phàm, cưỡng chế phá vỡ giới hạn, tiến tới Siêu Phàm, không dễ như vậy.
Thật ra nếu như chân thân Lục Trường Sinh có thể tới thế giới này.
Hoặc là chân thân Lục Trường Sinh có thể mang sức mạnh phóng tới thế giới này, như vậy thì hắn bước lên con đường Siêu Phàm quả thật lại dễ quá.
Nhưng hiện tại thời gian chân thân có thể phóng lực lượng còn cần hai năm.
Hơn nữa thời gian có thể phóng cũng vô cùng ngắn.
Nếu như hiện tại đi lên con đường Siêu Phàm, hai năm sau tuy sức mạnh chân thân của Lục Trường Sinh có thể chiếu tới, không ngưng tụ được ra Võ đạo, lại còn có ý nghĩa gì?
Vậy nên, Lục Trường Sinh vẫn phải tranh thủ bước lên con đường Siêu Phàm, ngưng tụ Võ đạo.
Lục Trường Sinh minh tư khổ tưởng một tháng.
Hắn nghĩ ra được ba cách phá vỡ giới hạn.
Cách thứ nhất, đó chính là thuận theo tự nhiên, từ từ tích luỹ.
Làm từng bước như cũ, ngày ngày luyện tập Cực Hạn Võ Đạo, ngày ngày không ngừng dùng các loại đồ đại bổ.
Tuy không có bất kỳ tiến triển, nhưng cũng không cần nản lòng.
Từ từ tích luỹ.
Ngày qua ngày, năm qua năm, khả năng một ngày nào đó, cơ thể tự nhiên có thể phá vỡ giới hạn.
Chỉ là, cách như thế, tiêu tốn thời gian.
Không phải là ngày một ngày hai, cũng không phải một năm hai năm, mà có khả năng mười năm, hai mươi năm, ba mươi năm...
Thậm chí cả đời cũng không có cách nào phá vỡ giới hạn.
Chuyện này liên quan tới cấu tạo cơ thể của mỗi người. Dưới một vài tình huống, nhất định cần có vận khí.
Về cách thứ hai, đó chính là tìm được thiên tài địa bảo nào đó, có thể cung cấp lượng lớn năng lượng, tinh hoa trong tế bào, gen người trong nháy mắt.
Như vậy, có khả năng cưỡng chế phá vỡ cực hạn.
Chăng qua, cách này cần thiên tài địa bảo vô cùng hiếm thấy.
Ít nhất, hiện tại Lục Trường Sinh không tìm được thiên tài địa bảo như vậy ở thế giới này.
Cách thứ ba, Lục Trường Sinh phải nhờ sự giúp đỡ của tu vi Địa Thánh, để lý giải về cơ thể con người.
Cơ thể con người có tam bảo, Tinh - Khí - Thần, một thứ cũng không thể thiếu.
Tinh, chính là nói cơ thể.
Khí, chính là nguyên khí. Mỗi người đều có nguyên khí, nhưng nguyên khí lại không thể bổ sung từ bên ngoài, nên không có cách để tăng trưởng. Nếu có linh khí thiên địa, vậy thì có thể trực tiếp bổ sung nguyên khí.
Về phần Thần, chính là nói đến tinh thần, niềm tin.
Sau khi cơ thể con người đạt tới cực hạn, võ giả có thể dựa vào các loại phương pháp, ví dụ như cuộc chiến sinh tử, hay như tích luỹ nuôi dưỡng đại thể của bản thân, cướp lấy đệ nhất thiên hạ, hoặc chậm rãi dưỡng khí nhiều năm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận