Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 307. Lục Trường Sinh rút đao, một đao phá thần cương! (2)



Chương 307. Lục Trường Sinh rút đao, một đao phá thần cương! (2)




Đột ngột rơi xuống.
Một đao này, khủng bố đến cực hạn.
Trên thân ba tên đệ tử nội môn cảnh giới Thần Cương còn có thần cương cực mạnh!
Bất kể Tâm Kiếm của Lục Trường Sinh chấn động tinh thần chúng ra sao thì cũng không thể ảnh hưởng tới thần cương trên người chúng.
Thần cương không phá, võ giả không chết!
Đây chính là chỗ kinh khủng của thần cương.
"Rầm."
Rốt cục, đao quang của Lục Trường Sinh cũng hung hăng chém xuống thần cương.
Dù là thần cương phổ thông thì cũng có thể tăng phúc cho thân thể gấp mười lần!
Mà võ giả cấp độ Thiên Đỉnh được tăng phúc gấp mười lần thì chính là vạn đỉnh!
Thần cương của võ giả Thần Cương có thể ngăn cản sức mạnh vạn đỉnh!
Thế nhưng hiện giờ đao quang của Lục Trường Sinh không chỉ có sức mạnh vạn đỉnh.
Được ba loại ý cảnh gia trì, đao của Lục Trường Sinh trên thực tế đã đạt tới sức mạnh một vạn năm nghìn đỉnh khủng bố!
Dù là liên tiếp tung ra ba đao nhưng sức mạnh của Lục Trường Sinh cũng không hề suy giảm.
Dù sao thì hắn có Hải Lãng Ý Cảnh, có thể liên tục chém ra đao quang.
"Răng rắc."
Đao quang chạm đến thần cương.
Đao quang chỉ hơi khựng lại một chút, chớp mắt sau đó, thần cương trên người ba tên đệ tử nội môn xuất hiện một vết nứt, sau đó thần cương nhanh chóng tan vỡ.
"Sao có thể?"
Ba tên đệ tử nội môn không dám tin vào hai mắt của mình.
Đây chính là thần cương đấy!
Thần cương có yếu tới mức nào cũng có thể nghiền ép võ giả cảnh giới Thần Lực.
Thế nhưng giờ thần cương mà chúng vẫn lấy làm tự hào lại bị một đao của Lục Trường Sinh chém rách.
"Vạn đỉnh có thể phá cương, quả nhiên không giả!"
Lục Trường Sinh khống chế đao quang rơi xuống, nháy mắt chặt đứt một cánh tay của mỗi kẻ.
"Bộp."
Ba cánh tay cứ thế rơi xuống mặt đất.
Bị đao quang của Lục Trường Sinh chém xuống.
Máu tươi lập tức phun tung toé.
Sắc mặt ba tên đệ tử cảnh giới Thần Cương trắng bệch.
Lục Trường Sinh có thể chặt đứt cánh tay của bọn chúng thì cũng có thể chặt đứt đầu của chúng.
Bọn chúng thất bại rồi!
Hơn nữa còn thất bại thảm hại.
Bị một tên đệ tử ngoại môn mới có cảnh giới Thần Lực đánh bại với một đao, cực kỳ nhục nhã!
Cảnh này đã bị một số đệ tử ngoại môn đứng đằng xa trông thấy.
Cả đám đều trợn mắt hốc mồm.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì bất kể nói thế nào họ cũng không dám tin.
Ba vị đệ tử nội môn lại thua như vậy sao?
Đã thế còn thua rất thê thảm, không có chút sức chống trả nào.
Nếu Lục Trường Sinh muốn thậm chí có thể một đao chém giết ba tên đệ tử nội môn nữa kìa.
Đây là đệ tử nội môn thật sao?
Hoặc phải nói đây là võ giả cảnh giới Thần Cương thật sao?
Thần cương của họ sao lại cứ như giấy thế?
"Thần cương dễ phá vậy cơ à? Không phải nói, võ giả cảnh giới Thần Cương hoàn toàn nghiền ép võ giả cảnh giới Thần Lực à?"
"Nghe đồn vạn đỉnh có thể phá cương! Rõ ràng là Lục Trường Sinh đã bạo phát ra sức mạnh vạn đỉnh, thế nên có thể đánh vỡ thần cương của ba vị đệ tử nội môn."
"Sức mạnh vạn đỉnh! Dù rất ít võ giả cảnh giới Thần Lực có thể bộc phát ra sức mạnh vạn đỉnh nhưng ở ngoại môn cũng có người như thế, chỉ là ai có thể vượt cấp khiêu chiến, một chiêu đánh bại ba vị võ giả cảnh giới Thần Cương như vậy?"
"Lục Trường Sinh không đơn giản đâu. Ba võ giả cảnh giới Thần Cương đều như tấm bia sống, bị Lục Trường Sinh một đao đánh trúng. Thậm chí ngay cả ý cảnh của họ cũng tán loạn, nếu không dù Lục Trường Sinh có bạo phát ra sức mạnh vạn đỉnh cũng không dễ dàng đánh bại ba tên võ giả cảnh giới Thần Cương."
"Cái tên Lục Trường Sinh này đúng là không đơn giản..."
Kiến thức của những đệ tử này cũng rất tốt.
Họ đại khái có thể nhận ra Lục Trường Sinh có thể bộc phát sức mạnh vạn đỉnh.
Nhưng rõ ràng Lục Trường Sinh không phải là chỉ có sức mạnh vạn đỉnh thôi.
Chỉ là người không đích thân thể nghiệm qua bí pháp Cửu Tự Chân Ngôn và Tâm Kiếm thì căn bản là không cách nào biết sự huyền diệu trong đó.
Lúc này Lục Trường Sinh đã thu đao vào vỏ.
Hắn nhìn ba tên đệ tử nội môn sắc mặt khó coi trước mắt, lạnh lùng nói ra: "Phế vật chính là phế vật, dù có thành tựu thần cương cũng là phế vật."
"Cút!"
Lời Lục Trường Sinh nói khiến sắc mặt ba tên đệ tử nội môn càng thêm khó coi.
Thế nhưng bọn chúng không dám đáp lại.
Một đao vừa rồi thật sự khiến chúng cảm nhận được khí tức tử vong.
Nếu không phải nơi này là Thiên Lộc sơn mạch, ngay tại địa bàn của Bắc Vực Thiên Tông thì e rằng chúng đã mất mạng rồi.
"Đi."
Ba người lập tức nhặt lên cánh tay bị chém rơi xuống mặt đất, ngay cả một câu hung ác cũng không dám nói, cứ thế ủ dột vội vã rời đi, trong nháy mắt đã biến mất trong hẻm núi Thiên Uyên.
Hẻm núi Thiên Uyên lại yên tĩnh trở như cũ.
Thế nhưng Lục Trường Sinh không vội rời đi.
Hắn tới hẻm núi Thiên Uyên mới bao lâu đâu?
Không vội.
Hắn còn phải tiếp tục cảm ngộ Thiên Địa Chi Phong Ý Cảnh.
Đến chạng vạng tối thì Lục Trường Sinh cũng kết thúc một ngày tu hành.
Hắn từ hẻm núi Thiên Uyên quay về tiểu viện số mười hai.
Ở trong sân, Lục Trường Sinh thi triển ra Cảm Tri Lĩnh Vực.
"Ồ?"
"Trong ngoại môn thế mà không có lưu truyền bất cứ lời đồn nào liên quan tới việc ta đánh lui ba tên đệ tử nội môn tại hẻm núi Thiên Uyên?"
Lục Trường Sinh cảm thấy có chút kỳ quái.
Hôm nay ở hẻm núi Thiên Uyên có rất nhiều đệ tử ngoại môn chính mắt thấy hắn đánh bại ba tên đệ tử nội môn.
Thế nhưng giờ ngoại môn lại không có bất cứ lời đồn nào về chuyện này.
Lục Trường Sinh như có điều suy nghĩ.
Xem ra những đệ tử ngoại môn kia đều rất khôn khéo.
Lục Trường Sinh có thể đánh bại ba tên đệ tử nội môn, vậy cũng có nghĩa là sau ba tháng Lục Trường Sinh cũng có khả năng bảo vệ thân phận đệ tử hạt giống.
Ai lại muốn đắc tội với loại đệ tử hạt giống tiềm lực vô hạn thế này?
Bởi vậy, mấy tên đệ tử ngoại môn kia đều im thin thít, không ai ăn nói lung tung, cũng không lan truyền bất cứ lời đồn nào. Hết chương 307.



Bạn cần đăng nhập để bình luận