Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 84. Bia đá và phiên tăng



Chương 84. Bia đá và phiên tăng




Lục Trường Sinh nghỉ ngơi rất sớm.
Một đêm yên bình.
Ngày hôm sau, Lục Trường Sinh tới Diệu Nhân Đường từ sớm và tìm Uông Như Hải.
"Uông đại phu này, mấy ngày tới ta sẽ ra ngoài thành Nam Dương có việc, chắc khoảng mười ngày tới nửa tháng sẽ quay về.
"Trong thời gian này, làm phiền Uông đại phu để ý công việc ở Diệu Nhân Đường rồi.
Lục Trường Sinh giải thích với Uông Như Hải một phen.
Uông Như Hải vội vàng đứng lên, nói: "Đơn giản thôi, Lục đại phu có việc thì cứ đi làm, không cần phải vội. Mọi chuyện ở Diệu Nhân Đường đã có ta, sẽ không có vấn đề gì đâu."
"Vậy làm phiền Uông đại phu rồi."
Trong thời gian qua, Lục Trường Sinh và Uông Như Hải hợp tác cũng như làm việc cùng nhau rất thoải mái.
Tất nhiên là Uông Như Hải sẽ đồng ý với chút chuyện nhỏ này.
Sau đó, Lục Trường Sinh quay về tiểu viện.
Trong viện còn có một con ngựa, đây chính là con ngựa mà Lục Trường Sinh thuê để tới thành Ô Sơn khi trước.
Nó là một con ngựa cái rất ngoan ngoãn, hơn nữa còn thông nhân tính, bởi vậy mà Lục Trường Sinh đã mua luôn vì chẳng tốn bao nhiêu bạc.
"Ngựa này, bây giờ có thể đi dạo rồi đấy."
Lục Trường Sinh vỗ vỗ đầu ngựa, có vẻ như con ngựa hiểu hành động này có ý nghĩa gì nên đã vui vẻ miết móng.
"Cộc cộc cộc."
Móng ngựa phi dương, Lục Trường Sinh cưỡi trên lưng ngựa, mau chóng chạy về phía ngoài thành.
Chẳng mấy chốc mà ngựa đã đưa hắn tới rừng cây bên ngoài thành.
Tại con đường bên ngoài rừng cây, có đám người túm năm tụm ba đi ngang qua.
Lục Trường Sinh liếc nhìn rồi nhíu mày.
Bởi vì hắn không thấy Lý Hồng Trang.
Cũng vào lúc này, một phụ nhân trung niên vác theo rổ rau đi về phía Lục Trường Sinh.
Trên mặt đối phương có một nốt ruồi đen rất to, sắc mặt nàng cũng vàng như nghệ, trông rất xấu xí.
"Thập Tam huynh."
Phụ nhân trung niên bỗng lên tiếng.
Đối phương vừa cất lời, đôi mắt Lục Trường Sinh lập tức trợn lên.
"Lý cô nương, là ngươi đấy à?"
Lục Trường Sinh khá kinh ngạc.
Lý Hồng Trang là một nữ tử yểu điệu và xinh đẹp, dù chỉ nhìn thoáng qua thôi cũng đủ khiến người ta có ấn tượng rất sâu sắc.
Nhưng phụ nhân trung niên lúc này là sao vậy?
Dáng người to béo, trông xấu xí đến khó tả.
"Thập Tam huynh, chẳng qua chỉ là dịch dung và thay đổi quần áo mà thôi, bàng môn tiểu đạo ấy mà."
"Chúng ta muốn tới thành Cự Bia, mà ở nơi đó, Thôi gia lại là một thế lực khổng lồ, nếu chúng ta cứ thế mà đi thì không ổn, phải dịch dung và hoán trang một phen mới được."
Lục Trường Sinh gật đầu, nói: "Nhưng ta không biết dịch dung."
"Vậy để ta giúp Thập Tam huynh đi."
"Làm phiền Lý cô nương rồi."
Lý Hồng Trang nhìn quanh rồi dẫn Lục Trường Sinh lẻn vào một bụi cây rậm rạp trong rừng.
Trong rừng cây, Lý Hồng Trang bắt đầu dịch dung cho Lục Trường Sinh.
Lục Trường Sinh cũng rất phối hợp. Chỉ khoảng một canh giờ sau, Lý Hồng Trang đã mệt tới mức mồ hôi đầy đầu.
"Thập Tam huynh, xong rồi đây."
"Ngươi thấy hiệu quả thế nào?"
Lý Hồng Trang lấy một chiếc gương ra.
Lục Trường Sinh mở mắt, hắn thấy trong gương là một đại hán với bộ râu quai nón.
Chẳng những gương mặt thay đổi mà ngay cả vóc người cũng cao to hơn.
Trong quần áo của hắn được lót thêm rất nhiều thứ, quần áo cũng đã đổi thành bộ khác.
Đây gọi là hoán trang.
Lại thêm dịch dung nữa là đã đủ cho Lục Trường Sinh thay đổi hoàn toàn thành một dáng vẻ khác rồi.
Dù có là người thân cận đi nữa, sợ là cũng không nhận ra nổi.
"Thuật dịch dung hoán trang của Lý cô nương thực sự vô cùng kỳ diệu, chẳng biết liệu ngươi có thể dạy ta được chăng?"
Lục Trường Sinh có ý như vậy.
Thuật dịch dung, thứ này quá thực dụng.
Quả thực là thủ đoạn được chuẩn bị để hành tẩu giang hồ.
Nếu như học xong thuật dịch dung, hắn sẽ không cần phải mặc đồ đen và che mặt cả ngày nữa rồi.
"Tất nhiên là được chứ, thuật dịch dung này chỉ là bàng môn tiểu đạo thôi nhưng cũng cần thời gian dài để tích lũy kinh nghiệm."
"Chờ xong chuyện lần này, ta sẽ dạy cho Thập Tam huynh, được chứ?"
Lục Trường Sinh gật đầu.
Sau đó, hai người lập tức ra khỏi rừng cây.
Cả hai đều cưỡi ngựa, phi nhanh lên đường.
Dọc theo đường đi cũng không có phiền toái gì xảy ra.
Thật ra cả hai đều không sốt ruột, bởi vậy họ dùng tổng cộng ba ngày mới tới thành Cự Bia.
Đây cũng là lần đầu tiên Lục Trường Sinh tới nơi này.
Sau khi vào thành, vừa liếc mắt, Lục Trường Sinh đã thấy được một tấm bia đá rất to.
Lý Hồng Trang giải thích: "Tấm bia đá này chính là dấu hiệu nhận biết của thành Cự Bia, nó đã có tới vài trăm năm lịch sử rồi."
"Nghe đồn rằng khi trước, trong thành Cự Bia có một vị phú thương, người này đã mời hơn trăm thợ giỏi tay nghề tới mới điêu khắc ra được một tấm bia đá như vậy."
"Nội dung được khắc trên bia đá chính là cảnh tượng sinh hoạt của dân chúng trong thành Cự Bia từ mấy trăm năm trước, có thể nói là trông rất sống động."
"Sau đó, trải qua chiến loạn, tấm bia đá này cũng bị phá hủy một ít, thế nhưng cũng vẫn còn già nửa tấm còn được bảo lưu, trở thành dấu hiệu nhận biết của thành Cự Bia. Vì thế mà ngay cả tòa thành trì này cũng có tên gọi là thành Cự Bia."
Lục Trường Sinh gật đầu.
Hắn đi tới phía trước bia đá, thấy được tấm bia đã trải qua gió sương, một ít hình được điêu khắc trên đó đã bắt đầu mơ hồ.
Tuy nhiên, vẫn có thể nhìn ra được cảnh tượng sinh hoạt mỗi ngày của các bách tính bình thường được điêu khắc trên đó.
Đối với thành Cự Bia mà nói, tấm bia đá này quả nhiên là bảo vật vô giá!
Lúc này, một phiên tăng với dáng người cao lớn, trên cổ đeo một chuỗi phật châu to đang tả xung hữu đột trong đám người.
Phiên tăng cười gằn một tiếng, nói: "Liễu Tam Lang, gia chủ có ý tốt mời ngươi tới làm khách, nhưng ngươi đã không biết đều thì cũng chẳng trách được Phật gia ta không khách khí!"
"Kim Cương Đại Thủ Ấn!” Phiên tăng vỗ một chưởng.
"Rầm!"
Chỉ trong chớp mắt, một luồng kình khí khủng khiếp đã đánh vào người của nam tử đang lao nhanh phía trước. Hết chương 84.



Bạn cần đăng nhập để bình luận