Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 204. Mới tới cũng không nhịn, giết người trước mặt mọi người khiến tất cả đều kinh ngạc! (2)



Chương 204. Mới tới cũng không nhịn, giết người trước mặt mọi người khiến tất cả đều kinh ngạc! (2)




Dù có đạt tới Luyện Tạng thì luận về sức chiến đấu thực tế lang trung làm sao có thể so với đám võ giả trong chốn giang hồ được?
Võ công không phải cứ đóng cửa khổ luyện là được, còn phải chém giết, tranh đấu, thậm chí trải qua những trận đánh gian khổ, phải đứng trước bờ vực sinh tử mới có thể đạt được chút thành tựu.
“Trần Nham, về sau đừng có chọc vào Lục Trường Sinh nữa.”
Trần Sơn bình tĩnh nói.
“Hả?”
“Đại ca, ý của ngươi là chuyện này cứ bỏ qua như vậy sao?”
Trần Nham không thể tin nổi.
Đại ca hắn không phải kẻ nhát gan sợ phiền phức.
Nếu không cũng không thể trở thành phó Đường chủ của “Đao Tự Đường”.
Phải biết “Đao Tự Đường” chính là mũi đao nhọn của bang Tứ Hải, mỗi lần có chuyện gì nguy hiểm đều do “Đao Tự Đường” ra mặt giải quyết.
Trần Sơn là kẻ thật sự bước ra từ núi thây biển máu, từng bước đi đến vị trí ngày hôm nay.
“Chẳng lẽ ngươi muốn ta đi giết Lục Trường Sinh?”
“Hắn là lang trung của Y Dược Đường, ai dám công khai giết hắn?”
Trần Sơn nheo mắt, trong mắt lóe lên lệ mang, hắn nói tiếp: “Chỉ là tạm thời thôi. Đợi thêm một chút, trong bang sắp có một ít đan dược hoán huyết, mà ta đã tích lũy được kha khá công trạng rồi, chắc chắn lần này có thể đổi được một viên.”
“Có một viên Hoán Huyết Đan thì ta có thể thành công hoán huyết, nhờ đó có cơ hội tấn thăng cảnh giới Thần Lực! Một khi lên tới cảnh giới Thần Lực thì địa vị của ta trong bang cũng sẽ tăng lên, đến lúc đó chẳng thiếu cách bắt chẹt một lang trung nho nhỏ đâu.”
Trần Nham hiểu, đại ca hắn không định tha cho Lục Trường Sinh thật mà còn cần thời gian để chuẩn bị.
Tới cả Trần Nham cũng rất kích động.
Nếu đại ca trở thành võ giả cảnh giới Thần Lực thì địa vị của hắn cũng sẽ được nâng cao, lúc đó ở bang Tứ Hải chẳng phải chính là như cá gặp nước rồi ư?
Vì thế Trần Nham gật đầu: “Vâng, ta hiểu rồi đại ca. Trong khoảng thời gian này ta sẽ ngoan ngoãn, tạm thời nhẫn nhịn, không khiến đại ca gặp phiền toái.”
Trần Sơn rất hài lòng.
Tuy đệ đệ hơi ngu ngốc nhưng vẫn rất nghe lời hắn.
Hiện giờ hắn nhất định phải thật khiêm nhường.
Bất kể có chuyện gì cũng chờ tới lúc hắn tấn thăng cảnh giới Thần Lực rồi lại tính.
Chuyện quan trọng nhất của Trần Sơn bây giờ chính là tấn thăng cảnh giới Thần Lực!
...
Hôm sau Lục Trường Sinh bị phó Đường chủ gọi đi nói chuyện.
“Lục lang trung à, ngươi vừa tới bang Tứ Hải mà đã gây ra chuyện lớn rồi.”
“Ta cũng không nói nhiều, dựa theo quy định của bang Tứ Hải, ngươi giết hai học đồ nên sẽ bị khấu trừ công trạng.”
“Ừm, công trạng của ngươi hiện giờ còn chưa đủ, trước cứ ghi nợ đã, nhưng nhất định phải bù lại trong vòng một năm.”
“Nếu sau một năm vẫn chưa bù đủ công trạng thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng đấy!”
Phó Đường chủ nhắc nhở Lục Trường Sinh một phen, thực ra cũng là làm đúng quy củ thôi.
Bất kể là Lục Trường Sinh hay Trần Nham thì phó Đường chủ cũng không đắc tội nổi.
Dù sao Lục Trường Sinh trông có vẻ thế đơn lực mỏng, nhưng Lục Trường Sinh lại dám giết học đồ của Trần Nham, thậm chí đe dọa cả Trần Nham, như thế liệu có phải chỉ là người bình thường thôi không?
Trừ khi phó Đường chủ ngu thật thì mới dám đắc tội với Lục Trường Sinh.
Có thể leo lên vị trí phó Đường chủ Y Dược Đường trong bang Tứ Hải đương nhiên không phải kẻ ngu dốt.
Làm đúng quy củ, chẳng đắc tội với ai cả.
Lục Trường Sinh cũng không nhiều lời, hắn lại quay về phòng khám của mình.
Công trạng bị trừ thành số âm là chuyện hắn đã chuẩn bị tinh thần trước, dù sao thì quy định của bang Tứ Hải này chính là như thế.
Nói theo cách khác, như vậy mới công bằng.
Đương nhiên, đối với các học đồ thì lại không có thứ gọi là công bằng.
Cái chết của họ chỉ khiến Lục Trường Sinh bị khấu trừ công trạng.
Nhưng đây là quy định của bang Tứ Hải.
“Lục lang trung, phó Đường chủ không làm khó ngài chứ?”
Trương Hiên vội chạy tới hỏi han.
“Chỉ khấu trừ một ít công trạng thôi, cũng chẳng có gì to tát.”
“Công trạng? Vậy chúng ta phải mau đi tuyên truyền, kéo thêm nhiều người bệnh tới để gom góp công trạng cho Lục lang trung mới được.”
Trương Hiên nghe thế vội kéo Lục Dương ra ngoài tuyên truyền.
Trong phòng khám chỉ còn lại mỗi mình Lục Trường Sinh.
Hắn cũng đang nghĩ nếu chỉ dựa vào tuyên truyền thì thật ra tác dụng cũng không quá lớn.
Bất kể thế nào hắn cũng chỉ là một lang trung bình thường.
Dù sư phụ hắn là Ngô Cảnh nhưng có bao nhiêu người bệnh biết tới Ngô Cảnh đâu?
Huống chi y thuật của sư phụ cao minh cũng không có nghĩa là y thuật của đệ tử cũng cao minh.
Phần lớn các thành viên bang Tứ Hải đều thích tìm một số lang trung thâm niên trong Y Dược Đường hơn.
“Đều là xem bệnh cứu người, thật ra mọi người cũng không khác nhau mấy. Có vết thương hoặc chứng bệnh khó giải quyết thật cũng không tới lượt lang trung bình thường khám.”
“Muốn nhanh chóng có tiếng tăm trong bang Tứ Hải thì phải có điểm ‘đặc sắc’ mới được. Chính là chuyện lang trung khác không làm được nhưng ta thì có thể.”
Trong đầu Lục Trường Sinh hiện ra rất nhiều suy nghĩ.
Không lâu sau hắn nhìn thấy một người bệnh tiến vào.
Người bệnh là một đại hán cao lớn, trên mặt hắn trúng hai đao, tuy vết thương không sâu nhưng người vẩy đầy máu tươi, nhìn có vẻ rất kinh khủng.
Lục Trường Sinh nhanh chóng cầm máu cho hắn.
Người bệnh nhịn không được nên hỏi: “Lang trung, vết thương trên mặt ta khỏi xong liệu có để lại sẹo không?”
“Sẹo? Đương nhiên là có, có điều sau khi khỏe hẳn thì vết sẹo cũng sẽ nhạt đi nhiều.”
Lục Trường Sinh nói rõ ràng.
“Haizz, nếu có sẹo thì khó nhìn lắm...”
Người bệnh thở dài.
Tuy hắn là một đại hán cao to, không ngại có chút sẹo trên người.
Nhưng nói thế nào thì vẫn rất khó nhìn.
Ai mà muốn mặt mình có hai vết sẹo dữ tợn chứ?
Người bệnh đi rồi trong đầu Lục Trường Sinh lóe lên một ý nghĩ.
Đúng rồi, chính là sẹo!
Nếu hắn có thể trị thương không để lại sẹo thì chẳng phải sẽ rất “đặc sắc” ư?”
Các lang trung khác không làm được nhưng hắn thì có! Hết chương 204.



Bạn cần đăng nhập để bình luận