Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 1699: Chủ nhân Thế Giới? Thiên kiêu chấn kinh! (4)

Hắn nhường ra một phần nhưng đảm bảo điểm cống hiến lấy được sẽ càng nhiều. Còn Tinh Oánh và cường giả Đăng Thần cửu giai chia “bốn phần” kia thế nào thì không liên quan tới hắn.
Trong mắt Tinh Oánh lóe ra một tia tinh mang.
Nàng nghĩ một lát, cuối cùng gật đầu: “Được, để ta đi tìm người.”
“Ba ngày sau nếu ta có thể tìm được cường giả Đăng Thần cửu giai có bình xét cấp bậc tuyệt thế thì sẽ cùng Lục đạo hữu tới Thiên Ngục.”
“Nếu ta không tìm được cường giả Đăng Thần cửu giai có bình xét cấp bậc tuyệt thế thì Lục đạo hữu cứ tự mình tới Thiên Ngục trước.”
Tinh Oánh cũng tự biết mình là ai.
Nàng biết tác dụng của mình không lớn.
Nếu không tìm được cường giả Đăng Thần cửu giai thì tất nhiên Lục Trường Sinh sẽ không chịu tổ đội với nàng.
Thời gian ngày lại ngày trôi qua.
Đến ngày thứ ba, Tinh Oánh gửi tin đến.
Lục Trường Sinh tới động phủ của Tinh Oánh, hắn trông thấy Tinh Oánh và một nữ tử khác.
Thần sắc đối phương có chút thanh lãnh, hệt như một ngọn núi băng.
Thế nhưng khi đối phương nhìn thấy Lục Trường Sinh thì ánh mắt lại sáng lên.
Tinh Oánh vừa cười vừa nói: “Lục đạo hữu, vị này chính là Liễu Thanh tỷ tỷ. Nàng có thể coi là cường giả Đăng Thần cửu giai số một Thiên Quang Thánh Tông, có bình xét cấp bậc tuyệt thế, hơn nữa còn có một kiện Vân Cung, đó là Hỗn Độn chí bảo. Ngay cả sinh mệnh Hỗn Độn cũng không thể công phá Vân Cung, có thể nói chúng ta sẽ đứng ở thế bất bại.”
“Thế nào Lục đạo hữu, như vậy ngươi hài lòng rồi chứ?”
Lục Trường Sinh không khỏi kinh ngạc.
Liễu Thanh này thế mà lại có một kiện Hỗn Độn chí bảo.
Phải biết, ở trong Hỗn Độn này bảo vật trân quý được chia làm Hỗn Độn linh bảo và Hỗn Độn chí bảo.
Có Hỗn Độn linh bảo thì có thể hoành hành trong cấp độ Đăng Thần.
Nhưng Hỗn Độn chí bảo thì khác.
Đó là bảo vật tới cả sinh mệnh Hỗn Độn cũng muốn tranh đoạt.
Nếu là Hỗn Độn chí bảo có tính chất phòng ngự thì ngay cả sinh mệnh Hỗn Độn cũng không thể đánh vỡ được.
Rõ ràng Liễu Thanh có được một kiện Hỗn Độn chí bảo thì không chỉ có thiên phú trác tuyệt mà e rằng bối cảnh cũng không tầm thường.
Tinh Oánh có thể kéo một vị cường giả cỡ này tới đúng là đã vượt qua dự đoán của Lục Trường Sinh.
Có cường giả thế này hỗ trợ, lại phối hợp với khả năng xuyên qua không gian của Lục Trường Sinh, chắc hẳn bọn hắn sẽ có thành tựu không nhỏ tại Thiên Ngục.
“Liễu đạo hữu, không biết ngươi có gì dị nghị về tỷ lệ phân phối điểm cống hiến không?”
Lục Trường Sinh hỏi.
Chuyện này cần phải nói rõ ràng.
Liễu Thanh gật đầu, nói: “Nếu ngươi thật sự có thể xuyên qua không gian Thiên Ngục thì không có vấn đề gì.”
Rõ ràng Liễu Thanh cũng biết, chuyến này tới Thiên Ngục thì khả năng xuyên qua không gian của Lục Trường Sinh mới là điểm mấu chốt.
Nếu không dù thực lực của nàng mạnh hơn mà đơn độc tiến về Thiên Ngục thì cuối cùng thu hoạch cũng không đáng kể.
Nhưng có thể xuyên qua không gian thì sẽ khác.
“Tốt, vậy chúng ta nhanh chóng xuất phát thôi.”
Lục Trường Sinh nói.
Tinh Oánh là người mừng nhất.
Dù nàng chỉ được chia một phần điểm cống hiến thôi, thế nhưng dù chỉ có một phần điểm cống hiến thì chắc chắn cũng rất khủng bố.
Quan trọng nhất là nàng không cần tốn quá nhiều sức lực.
Đương nhiên đây cũng là cơ duyên của nàng.
Ai bảo nàng là người trung gian của Lục Trường Sinh chứ?
Nếu không có Tinh Oánh thì Lục Trường Sinh cũng sẽ không yên tâm đi mời các cường giả Đăng Thần cửu giai khác.
Coi như đôi bên đều có lợi.
Ba người không chậm trễ nữa.
Chuyện Thiên Ngục sụp đổ đã trải qua ba ngày.
Thực ra giờ họ hành động cũng hơi muộn, thế nên nhất định phải nắm chắc thời gian.
Thế là ba người cùng nhau tiến vào đại trận truyền tống.
Với quyền hạn thiên kiêu cùng tuyệt thế của bọn họ, tất nhiên có thể sử dụng đại trận truyền tống trước.
“Vù vù.”
Ba người bước vào đại trận truyền tống, trực tiếp được truyền tống đi xa.
Có thể trực tiếp truyền tống từ Thiên Quang Thánh Tông tới Thiên Ngục.
Bởi vậy lần này bọn họ được truyền tống thẳng đến Thiên Ngục.
“Tách.”
Một tia sáng trắng lóe lên.
Lục Trường Sinh mở mắt.
Hắn nhìn quanh bốn phía, nơi này hoàn toàn hoang vu tĩnh mịch.
“Đến rồi, nơi này chính là Thiên Ngục.”
Tinh Oánh lên tiếng.
“Lục đạo hữu, ngươi cần bao nhiêu thời gian để nắm giữ năng lực xuyên qua không gian?”
Tinh Oánh hỏi.
Ánh mắt Liễu Thanh cũng hướng về phía Lục Trường Sinh.
Đúng là việc nắm giữ năng lực xuyên qua không gian rất quan trọng.
Nếu muốn nắm giữ năng lực xuyên qua không gian mà cần thời gian quá dài thìn chuyến này cũng chẳng có bất cứ ý nghĩa gì nữa.
“Còn tùy tình hình, ta sẽ dốc hết toàn lực cảm ứng sức mạnh không gian, đồng thời nắm giữ năng lực xuyên qua không gian.”
Nói xong Lục Trường Sinh bay thẳng ra ngoài, hắn tìm tới một sơn động, bắt đầu bế quan, dốc toàn lực cảm ứng sức mạnh không gian.
Dù sao có Tinh Oánh và Liễu Thanh thủ hộ, Lục Trường Sinh không có gì phải lo hết.
Sau đó Lục Trường Sinh bắt đầu cảm ứng sức mạnh không gian.
Không có ý chí thế giới nên Lục Trường Sinh cảm ứng sức mạnh không gian đã là xe nhẹ đường quen.
Nhưng dù quen thuộc thế nào thì cũng cần phải có thời gian.
Thấy Lục Trường Sinh đắm chìm trong việc cảm ứng sức mạnh không gian, Liễu Thanh và Tinh Oánh lặng lẽ liếc nhau.
Hai người khá quen thân.
Liễu Thanh không nhịn được mà hỏi: “Tinh Oánh, hắn đang cảm ứng sức mạnh không gian để tìm cách nắm giữ sức mạnh không gian Thiên Ngục sao?”
Liễu Thanh không ngờ mọi chuyện lại thế này.
Trước đó nàng còn tưởng Lục Trường Sinh có bảo vật gì đó có thể xuyên qua không gian cơ.
Nhưng cuối cùng lại dựa vào chính mình cảm ứng?
Dù nàng là thiên kiêu nhưng cũng không tự tin tới vậy.
Sao có thể nắm giữ sức mạnh không gian trong khoảng thời gian ngắn được?
Tinh Oánh cũng ngẩn ra.
Nàng cũng không biết thế này là sao nữa.
Thật ra nàng cũng nghĩ như Liễu Thanh, đều tưởng Lục Trường Sinh có bảo vật đặc biệt nào đó nên có thể xuyên qua không gian tại thế giới Hỗn Độn. Hoặc là có bảo vật có thể tăng tốc độ Lục Trường Sinh nắm giữ sức mạnh không gian.
Bạn cần đăng nhập để bình luận