Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 1682: Phân tích 30 năm, Lục Trường Sinh xuyên qua không gian chấn động Lạc Kim giới! (5)

Chuyện này khiến rất nhiều tu sĩ Đăng Thần cửu giai đều tức tới ứa gan.
“Biết thì thế nào?”
“Không cho hắn cơ hội chẳng lẽ lại cho ngươi cơ hội?”
Một vị cường giả Đăng Thần cửu giai cười lạnh.
Một gã tu sĩ Đăng Thần có thể xuyên qua không gian mà cần tới đám tu sĩ Đăng Thần cửu giai như bọn hắn phải liên thủ ư?
Chắc chắn là không có khả năng.
Không khác gì thiên phương dạ đàm.
Đơn giản chỉ là tính toán lẫn nhau thôi.
Nhất thời, sắc mặt Nguyên Phục âm tình bất định.
Tranh đoạt Lạc Kim khoáng tại Lạc Kim giới, vốn không có khả năng thật lòng liên thủ với ai.
“Đã vậy thì cứ dựa vào khả năng của mỗi người đi!”
Nguyên Phục cũng không nói gì thêm.
Dù sao nhiều lời cũng vô ích.
Hắn không thể chỉ dựa vào ăn nói là có thể thuyết phục những người khác.
Cuối cùng các cường giả Đăng Thần cửu giai vẫn phát động đại chiến.
Lúc đó đất trời đều biến sắc, toàn bộ Lạc Kim giới cũng phải chấn động.
Những tu sĩ từ Đăng Thần cửu giai trở xuống không một ai dám tới gần.
Nhưng lại tại mảnh này khu vực hỗn loạn nơi trọng yếu.
Từng tia gợn sóng không gian không ngừng khuếch tán ra xung quanh.
“Vèo.”
Lúc này có một bóng người đột ngột xuất hiện giữa hư không.
“Ai?”
“Người kia là ai?”
“Khí tức trên người hắn… chỉ là Đăng Thần tứ giai sao hắn dám nhúng tay vào cuộc tranh đoạt Lạc Kim khoáng của cường giả Đăng Thần cửu giai chứ?”
“Hắn vừa từ trong không gian xuyên thẳng qua đúng không? Xuyên qua không gian… Chính là tên tu sĩ có thể tiến hành xuyên qua không gian tại Lạc Kim giới.”
“Đúng là to gan, thế mà hắn cũng dám đến tranh đoạt, đây là nhổ răng cọp đấy…”
Lúc Lục Trường Sinh xuất hiện, rất nhiều người đều nhận ra.
Dù sao Lục Trường Sinh tại Lạc Kim giới cũng có thể coi là “danh nhân”.
Không ít người đều gặp qua hắn.
Cũng đều biết Lục Trường Sinh có thể xuyên qua không gian, tại Lạc Kim giới có thể nói là nhân vật độc nhất vô nhị.
Nhưng không ai ngờ được Lục Trường Sinh lại lớn mật như thế.
Dám tranh cả mạch khoáng Lạc Kim này.
Kỳ thực không phải Lục Trường Sinh muốn tranh đoạt mạch khoáng Lạc Kim.
Hắn chỉ muốn chia một chén canh thôi.
Hiện giờ thế cục hỗn loạn, các tu sĩ Đăng Thần khác đều không dám tới gần, nơi này chỉ có một số tu sĩ Đăng Thần cửu giai.
Nhìn có vẻ rất nguy hiểm, nhưng thật ra đối với có thể Lục Trường Sinh xuyên qua không gian thì có đáng gì đâu?
“Thu.”
Lục Trường Sinh không cần nghĩ ngợi, cũng không chút do dự, lập tức hóa ra một bàn tay to, ra sức vồ một cái về phía Lạc Kim khoáng bên dưới.
Đây là một mạch khoáng Lạc Kim khổng lồ.
Bởi vậy hắn chỉ tùy tiện vồ một cái cũng lấy được vô số Lạc Kim khoáng.
“Dừng tay!”
Sắc mặt các tu sĩ Đăng Thần cửu giai hơi đổi.
Thế nhưng lúc này lại chẳng có ai tới ngăn cản Lục Trường Sinh.
Bọn hắn đều biết thanh danh của Lục Trường Sinh.
Đối phương có thể xuyên qua không gian.
Dù bọn hắn chạy tới ngăn cản thì làm được gì?
Cũng chỉ có thể đuổi Lục Trường Sinh đi chứ không làm gì Lục Trường Sinh được, càng không thể giữ chân Lục Trường Sinh.
Thế nhưng lúc này mạch khoáng Lạc Kim vẫn đang bị mọi người tranh đoạt.
Không phải đã bị một người nào đó trong bọn hắn độc chiếm.
Nếu trong bọn hắn có người đi ngăn cản Lục Trường Sinh vậy những người khác thì sao?
Chẳng phải người khác sẽ chiếm hời à?
Bởi vậy dù tức giận Lục Trường Sinh dám nhổ răng cọp nhưng không có bất cứ người nào chạy tới ngăn cản Lục Trường Sinh.
Lục Trường Sinh cũng nhận ra thế cục vi diệu này.
Hắn càng không tiếc bất cứ giá nào, liều mạng cướp đoạt thật nhiều Lạc Kim khoáng.
Mà đám cường giả Đăng Thần cửu giai kia cũng không đoái hoài tới Lục Trường Sinh nữa, cả đám vẫn tiếp tục đại chiến, ý đồ đánh lui đối thủ cạnh tranh rồi sau đó độc chiếm mạch khoáng Lạc Kim.
Còn Lục Trường Sinh ư?
Thật ra cũng không phải vấn đề gì lớn.
Chỉ cần bọn hắn có thể phân thắng bại rồi sau đó đuổi Lục Trường Sinh đi là được.
Dù sao Lục Trường Sinh chỉ là Đăng Thần tứ giai.
Hắn không cách nào chiếm cứ mạch khoáng Lạc Kim.
Rất nhiều tu sĩ đằng xa trông thấy cảnh này, đám người chỉ biết trợn mắt há hốc mồm, cứ thế nghẹn họng nhìn trân trối chứ không nói ra lời nữa.
Bọn hắn nhìn thấy cái gì?
Lục Trường Sinh thế mà lại điên cuồng khai thác Lạc Kim khoáng.
Còn những cường giả Đăng Thần cửu giai kia đâu?
Vậy mà chẳng ai buồn để ý.
Không ai đến xua đuổi Lục Trường Sinh.
Ngược lại còn liều mạng đại chiến hơn.
Thời gian trôi qua từng giờ.
Một canh giờ, hai canh giờ, ba canh giờ…
Rốt cục sau ba canh giờ, các vị cường giả Đăng Thần cửu giai cũng phân ra được thắng bại.
“Bá Đao Tôn Giả” thu được thắng lợi cuối cùng, nhờ đó độc chiếm toàn bộ mạch khoáng Lạc Kim.
Thế nhưng sau ba canh giờ khai thác, Lục Trường Sinh dù không thể đào rỗng toàn bộ mạch khoáng thì cũng đã đào đi một phần mỏ Lạc Kim nhỏ.
Điều này khiến Bá Đạo Tôn Giả tức giận không gì tả nổi.
Nhưng không đợi Bá Đao Tôn Giả phát cuồng thì Lục Trường Sinh đã vội xuyên qua không gian, biến mất không thấy bóng dáng đâu nữa.
Chuyện này càng khiến Bá Đạo Tôn Giả điên tiết hơn.
Chẳng lẽ hắn đuổi kịp Lục Trường Sinh được sao?
Đại chiến kết thúc, rất nhiều người vẫn trợn mắt há hốc mồm, cả đám say sưa bàn chuyện về Lục Trường Sinh.
Một tu sĩ chỉ có Đăng Thần tứ giai lại dám cướp đoạt rất nhiều Lạc Kim khoáng trong tay một đám cường giả Đăng Thần cửu giai như vậy.
Chuyện này khiến người ta thật sự cảm thấy khó có thể tin nổi.
Nhưng đây chính là sự thật, thậm chí còn xảy ra trước mặt mọi người.
“Rốt cuộc tu sĩ có thể xuyên qua không gian này là ai?”
“Không biết được, hình như hắn đột nhiên xuất hiện mấy năm gần đây, hẳn là vừa tới Lạc Kim giới không lâu.”
“Nhiều cường giả Đăng Thần cửu giai như vậy, cuối cùng chỉ có một mình Bá Đao Tôn Giả cướp được mạch khoáng Lạc Kim. Các cường giả Đăng Thần cửu giai còn lại ngay cả một miếng Lạc Kim khoáng cũng không lấy được, so ra thì tên tu sĩ Đăng Thần tứ giai kia thu hoạch nhiều hơn hẳn đấy.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận