Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 1257. Trời giáng thần chưởng diệt Khư Sơn (3)



Chương 1257. Trời giáng thần chưởng diệt Khư Sơn (3)




Bỗng nhiên có một ngày, trên trời giáng thần chưởng.
Thần chưởng đập vào Khư Sơn, san phẳng Khư Sơn thành bình địa, trở thành một vùng phế tích
Từ đó gọi tên nơi đây là “Khư Sơn”.
Thoạt nhìn cái này chỉ là một truyền thuyết, dù sao thời gian đã quá lâu.
Nhìn bên ngoài cũng không thể nhận ra Khư Sơn là một vùng phế tích.
Nhưng ý thức Lục Trường Sinh vừa đảo qua đã nhìn thấy được một vùng phế tích đổ nát thê lương chôn sâu dưới mặt đất
Thậm chí mơ hồ còn lưu lại một tia khí tức khủng bố.
Là khí tức của thần chưởng kia.
“Loại khí tức này…”
Trong lòng Lục Trường Sinh vậy mà sinh ra một tia kinh hãi, loại khí tức này thật sự quá mạnh.
Dù hắn mới chỉ cảm nhận một tia, nhưng vẫn có cảm giác kinh hoàng không gì sánh được, dường như là một loại uy áp phát ra từ tận linh hồn.
Tuy nhiên, với thực lực hiện tại của Lục Trường Sinh, dù Tôn Cảnh thậm chí là Tổ Cảnh, hẳn không thể để hắn có cảm giác tim đập nhanh kinh dị này.
Huống hồ, tia khí túc lưu lại này, không biết đã qua bao nhiêu năm, ít nhất ciungx phải một vạn năm.
Khí tức vạn năm không tan.
Một tia khí tức lưu lại mà khủng bố như thế, vậy chủ nhân thần chưởng lại là tồn tại khủng bố bực nào?
“Chẳng lẽ là… Tiên Cảnh?”
Lục Trường Sinh nghĩ tới một loại khả năng.
Tiên Cảnh!
Vô cùng có khả năng là tiên cảnh!
Tuy nhiên, tại sao Tiên Cảnh phải ra tay xóa sổ Âu thị?
Âu thị dù hưng thịnh thế nào, nhưng cũng chỉ là một gia tộc luyện khí thôi, sao có thể khiến Tiên Cảnh chú ý, thậm chí phải ra tay hủy diệt?
“ Bia mộ Hồng Trần Tiên?”
Ánh mắt Lục Trường Sinh hơi nhíu lại.
Hắn dường như đã có đầu mối.
Có lẽ, Hồng Trần Tiên cũng có đối thủ.
Nếu không, tại sao lại chết?
Còn cần người lập bia mộ an táng.
Lục Trường Sinh đang muốn động thủ, lật toàn bộ Khư Sơn tìm kiếm thử.
Đúng lúc này, trong lòng Lục Trường Sinh vừa động, dường như cảm nhận được điều gì.
“Có người đến đây?”
Lục Trường Sinh lập tức bước từng bước ra, thân hình nháy mắt biến thành một luồng ánh sáng, bay vào sâu trong Khư Sơn.
Sâu trong Khư Sơn, một gã nam tử áo trắng, trên người là vết máu loang lổ.
Dương như hắn đang bị thương nhưng vẫn liều mạng chạy trốn.
Thế nhưng, hắn trốn không thoát.
Bởi vì ở đằng sau hắn ước chừng còn có năm tên cao thủ, tất cả đều có thể ngự không, trên người tỏa ra khí tức Linh Thể.
Hiển nhiên là năm tên đại cao thủ cấp bậc Linh Thể.
Nam tử áo trắng cũng là cao thủ Linh Thể, nhưng hắn bị năm người đuổi giết, rõ ràng không phải đối thủ.
“Bùm.”
Bởi vì thương thế nam tử áo trắng quá nặng, hắn bị đối phương đánh một đòn đẩy vào trong rừng
Hắn rơi thật mạnh xuống đất, thậm chí tạo thành một hố to trên mặt đất.
“Âu Phục Xuân, giao đồ ra đây, bọn ta có thể tha cho ngươi con đường sống.”
“Không tồi, bảo vật tổ tiên ngươi truyền lại rất không tệ, nhưng Âu gia hiện tại chỉ còn lại mình ngươi, sao có thể giữ được?”
“Năm người chúng ta đã đuổi theo ngươi sáu ngày, nếu không giao ra đây, Âu gia các ngươi phải tuyệt hậu!”
Năm người bao vây Âu Phục Xuân.
Hiện tại Âu Phục Xuân, cơ bản đã là thịt trên thớt mặc người chém.
Cả người hắn run rẩy, ánh mắt ngập tràn tuyệt vọng.
Người cuối cùng của Âu gia.
Âu gia đã từng huy hoàng cường thịnh.
Sao lại rơi vào kết cục như hiện tại?
Đây chính là món bảo vật duy nhất Âu gia lưu truyền tới nay, cũng là hi vọng chấn hưng gia tộc.
Một khi bảo vật không còn, gia tộc cũng sẽ không còn hi vọng.
“Âu Phục Xuân?”
“Ngươi chính là hậu nhân của Âu gia vạn năm trước?”
Bỗng nhiên, một giọng nói xa lạ vang lên.
“Cái gì?”
“Là ai?”
“Còn có người sao?”
Lập tức, sắc mặt năm người nháy mắt đại biến.
Bọn họ đột ngột xoay người, phát hiện hư không đằng sau có một nam tử đang lẳng lặng đứng không biết từ bao giờ.
Đối phương lăng không đứng vững, cứ vậy mà lẳng lặng đứng trong hư không.
Thậm chí ánh mắt không hề nhìn vào năm người, mà nhìn thẳng vào Âu Phục Xuân.
Người tới tất nhiên là Lục Trường Sinh.
Ban đầu hắn chỉ muốn “xem kịch”.
Hắn không hứng thú đi diễn tiết mục cứu người.
Tuy nhiên, khi nghe đối phương nói “Âu Phục Xuân”, họ “Âu” thì chuyện này không giống trước.
Lục Trường Sinh lập tức liên tưởng đến gia tộc Âu thị trước đây.
Dù sao, “họ Âu” thật sự quá hiếm thấy, lại còn ở phụ cận Tùy thành, chẳng phải quá trùng hợp sao?
Vậy nên, Lục Trường Sinh mới hiện thân, hỏi câu vừa nãy.
“Đúng, ta chính là hậu nhân gia tộc Âu thị.”
“Tiền bối chẳng lẽ từng có giao tình với gia tộc Âu thị ta?”
“Xin tiền bối cứu mạng…”
Âu Phục Xuân vội vàng nói, trong ánh mắt ngập tràn mong chờ.
Dù sao, tuy rằng rất nhiều người biết gia tộc Âu thị, nhưng biết gia tộc Âu thị đã truyền thừa vạn năm lại chỉ ít ỏi đếm được trên đầu ngón tay.
Ngay cả Âu Phục Xuân cũng nhìn gia phả mới biết được thì ra gia tộc Âu thị đã cổ xưa như vậy, lịch sử đã lâu dài đến thế.
Hiện tại tính mạng hắn đã ngàn cân treo sợi tóc.
Đột nhiên một người xa lạ xuất hiện, vậy thì Âu Phục Xuân còn chờ điều gì?
Tất nhiên là cầu cứu!
Nghe thấy Âu Phục Xuân cầu cứu, năm người lập tức cảnh giác.
“Đây là chuyện của chúng ta và Âu Phục Xuân, các hạ đừng xen vào chuyện của người khác.”
Lập tức, có ba trong năm người ẩn ẩn tiến lên, đứng trước mặt Lục trường Sinh.
Bọn họ sẽ không để con mồi đã vào tay còn sổ lồng.
Bảo vật trên người Âu Phục Xuân chắc chắn phải thuộc về bọn họ!
“Hậu nhân gia tộc Âu thị…”
Lục Trường Sinh nhỏ giọng lẩm bẩm.
Bỗng nhiên hắn ngẩng đầu, trên mặt nở nụ cười.
“Xem ra vận khí của ta không tồi, vừa mới tới Tùy thành đã có thể gặp được hậu nhân gia tộc Âu thị.”
“Các ngươi cút đi, ta muốn người này!”
Lục Trường Sinh khoanh tay đứng, thản nhiên nói.
Thậm chí ánh mắt hắn chỉ lướt qua năm người, căn bản chưa từng nhìn kỹ năm người này.
Năm người nổi giận trong lòng.
Trong đó một người lạnh lẽo cười, nói: “Hừ, các hạ không cần nói chuyện đàng hoàng như vậy, quá mức giả dối. Các hạ chẳng phải cũng nhìn trúng món bảo vật trên người Âu Phục Xuân sao?” Hết chương 1257.



Bạn cần đăng nhập để bình luận