Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 237. Giữa đầm Xích Thủy có linh quy! (2)



Chương 237. Giữa đầm Xích Thủy có linh quy! (2)




Nam tử xa lạ ngẩng đầu, thậm chí còn chẳng buồn mở to mắt, chỉ lạnh giọng nói: “Băng Quả trên cây đều là mồi câu của ta, ngươi không được động vào!”
“Lần này chỉ là cảnh cáo, lần sau sẽ giết không tha!”
Nam tử xa lạ này còn ngang ngược hơn cả Lục Trường Sinh.
Rất lâu rồi Lục Trường Sinh không gặp phải ai ngang ngược tới mức này.
Ở thành Trạm Hải và cả phủ Đào Nguyên đều chỉ có hắn nói chuyện với người khác kiểu đó.
Không ngờ hôm nay hắn lại bị người khác cảnh cáo.
“Băng Quả ta chắc chắn sẽ lấy!”
Lục Trường Sinh cũng không thích nói nhiều.
“Keng”.
Ngay sau đó Lục Trường Sinh rút đao khỏi vỏ, Thần Long tam biến khiến khí huyết trong cơ thể ầm ầm bùng nổ, hóa thành một ánh đao màu máu, bay vọt về phía đối phương.
Hơn nữa Lục Trường Sinh cũng không nương tay.
“Tinh Không Bộc Bố Ý Cảnh” nháy mắt bùng nổ.
Toàn bộ đầm Xích Thủy dường như lập tức biến thành một mảng sao trời mênh mông.
Thác cao ba nghìn thước ầm ầm hạ xuống.
Mang theo sức mạnh khủng bố, dung nhập thành một thể với ánh đao.
“Hử? Ý cảnh?”
Nam tử xa lạ mở bừng mắt.
Giây phút đối phương mở mắt, Lục Trường Sinh như cảm thấy toàn bộ đầm Xích Thủy cũng thay đổi.
Đột nhiên một ngọn núi sừng sững vắt ngang qua hư không hiện ra.
Sau đó là một tia sáng cùng với tiếng ầm ầm tựa như ngọn núi rơi xuống, va chạm dữ dội với con thác ba nghìn thước giữa trời sao của Lục Trường Sinh.
“Đoàng”.
Hai luồng sức mạnh đập mạnh vào nhau.
Ánh đao của Lục Trường Sinh vỡ vụn.
Thậm chí cả thác nước từ chín tầng mây cũng ầm ầm sụp đổ trong nháy mắt.
Khiến Lục Trường Sinh phải lùi lại phía sau mấy bước liền.
“Gì thế này?”
Lục Trường Sinh khẽ run lên.
Đây là lần đầu tiên hắn thi triển cả Thần Long tam biến và Tinh Không Bộc Bố Ý Cảnh mà lại bị đánh lui.
“Lần nữa!”
Lần này sắc mặt Lục Trường Sinh trở lên vô cùng ngưng trọng.
“Rầm”.
Tinh Không Bộc Bố lại tái hiện lần nữa.
Cùng lúc đó còn có những tiếng sóng biển gầm thét.
Bọt nước cuộn trào, che trời lấp đất tựa như một cơn sóng lớn đánh về phía nam tử xa lạ.
Tinh Không Bộc Bố, Hải Lãng Ý Cảnh cộng thêm cả Thần Long tam biến, tất cả trộn lẫn với nhau, dù không có sức mạnh nghìn đỉnh thì cũng chẳng kém là mấy.
Thế nhưng đối phương lại chỉ giơ một ngón tay ra.
“Vù”.
Cái chỉ tay này như ngưng tụ ra cả một đỉnh núi.
Ngọn núi khổng lồ từ hư không hạ xuống, dường như có thể trấn áp hết thảy.
Hơn nữa lần này còn không giống lúc trước.
Lần này Lục Trường Sinh rõ ràng cảm nhận được, sức mạnh cuồn cuộn này không phải là thứ nghìn đỉnh có thể so sánh được.
Lục Trường Sinh cho rằng nếu ngón tay của đối phương hạ xuống thật thì mình chắc chắn sẽ phải chết!
“Lâm!”
Lục Trường Sinh hét lớn.
Bí pháp Cửu Tự Chân Ngôn nháy mắt được tung ra.
Tiếng chuông đồng vang vọng bên tai nam tử xa lạ.
Động tác của hắn hơi khựng lại.
Chỉ là hơi khựng lại, có lẽ còn chưa tới một phần mười giây, sau đó lại khôi phục như thường.
Nhưng chỉ cần một tích tắc là đủ, lợi dụng lúc đó ánh đao của Lục Trường Sinh đã hạ xuống.
“Bùm”.
Một tiếng vang trầm đục truyền tới.
Lòng Lục Trường Sinh trầm xuống.
Hắn dốc toàn lực tung ra một đòn vậy mà lại chỉ tạo thành một tiếng vang trầm đục thôi ư?
Khi huyết tản đi, hết thảy biến mất, Lục Trường Sinh tập trung nhìn kỹ.
Trên người nam tử xa lạ mơ hồ hiện ra một chiếc áo giáp màu máu, bao kín lấy cơ thể hắn.
Một đao của Lục Trường Sinh hạ xuống áo giáp màu máu nhưng chẳng hề tạo thành chút dấu vết nào.
Tựa như bọt nước, sau khi gợn lên rồi sẽ biến mất, chẳng hề để lại dấu vết.
Thấy vậy lòng Lục Trường Sinh trầm xuống.
Thần cương!
Đây là thần cương!
Lục Trường Sinh chỉ cần nhìn qua là biết đây là cảnh giới kế tiếp Thần Lực, cảnh giới Thần Cương!
“Cảnh giới Thần Cương...”
Lục Trường Sinh không ngờ chuyến đi tới đầm Xích Thủy lại có thể khiến hắn gặp được cao thủ cảnh giới Thần Cương.
Thân thể của võ giả cảnh giới Thần Lực được gia tăng trên diện rộng, có được nguồn sức mạnh khủng bố.
Thế nhưng thân thể vẫn có nhược điểm và thiếu sót như cũ.
Thậm chí nhược điểm và chỗ thiếu sót còn vô cùng rõ ràng, đó chính là vấn đề phòng ngự!
Thân thể của võ giả cảnh giới Thần Lực dù mạnh hơn võ giả Luyện Tạng, nhưng cũng không phải là mạnh hơn quá nhiều.
Nếu bị đao kiếm đâm vào thì vẫn sẽ chết như thường.
Dù có khôi phục mau tới mấy thì một khi trái tim bị đâm nát vẫn sẽ phải chết thôi.
Chỉ cần trúng một kiếm hoặc một đao là sẽ mất mạng.
Nhưng cảnh giới Thần Cương thì khác.
Cảnh giới Thần Cương có thể bù đắp nhược điểm của cảnh giới Thần Lực.
Thay đổi lớn nhất của võ giả cảnh giới Thần Cương chính là việc bên ngoài thân thể sẽ hình thành một tầng thần cương!
Thần cương không bị phá thì gần như võ giả sẽ không chết.
Một vị võ giả Thần Cương lên chiến trường có thể đối đầu với cả thiên quân vạn mã.
Quân trận có thể giết cả võ giả Thần Lực, thế nhưng nếu gặp phải võ giả Thần Cương thì việc phá quân trận cũng chỉ là cần thêm chút thời gian tàn sát mà thôi.
Cảnh giới Thần Cương thật sự biến “số lượng” trở thành một trò cười.
“Rốt cuộc các hạ là ai?”
Lục Trường Sinh trầm giọng hỏi.
Mỗi một võ giả cảnh giới Thần Cương chắc chắn đều không thể là kẻ vô danh tiểu tốt.
Chỉ là cường giả Thần Cương xa lạ kia có vẻ cũng cảm thấy rất hứng thú với Lục Trường Sinh, hoặc phải nói hắn cảm thấy rất hứng thú với bí pháp Cửu Tự Chân Ngôn của Lục Trường Sinh.
“Có thể cố định tinh thần và khí huyết của ta, dù chỉ trong chớp mắt cũng đã rất khá rồi.”
“Vừa rồi ngươi hô một tiếng ‘Lâm’ hẳn là bí pháp Cửu Tự Chân Ngôn phải không? Hơn nữa còn là bí pháp Cửu Tự Chân Ngôn viên mãn.”
Ánh mắt của võ giả xa lạ dán chặt lên người Lục Trường Sinh.
Nhưng Lục Trường Sinh không đáp lại, hắn thật ra đã không còn hy vọng sẽ lấy được Băng Quả nữa rồi.
Trước mặt cảnh giới Thần Cương, thực lực của Lục Trường Sinh hiện giờ còn không đủ để hái được Băng Quả. Hết chương 237.



Bạn cần đăng nhập để bình luận