Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 110. Lực có vạn cân, nhổ cây che trời (2)



Chương 110. Lực có vạn cân, nhổ cây che trời (2)




Ngay cả lúc vọt lên, tiếng vó ngựa cũng nhất trí, điều này có thể cho thấy sự ăn ý khi mười ba người phối hợp với nhau.
Từ xa trông lại, nhìn bọn chúng chẳng khác nào một ngọn núi lớn mang màu máu, khí thế mênh mông cuồn cuộn xông tới như dời non lấp biển.
Lần này chẳng những sẽ nhanh hơn mà còn tập trung nhiều hơn cả về sức mạnh lẫn khí thế tấn công.
Ngay cả Lục Trường Sinh cũng bắt đầu cảm thấy căng thẳng.
"Chiến thuật được lắm, xung phong hay lắm!"
"Nhưng không phải mỗi mình các ngươi có khí huyết đâu!"
Lục Trường Sinh không giữ sức nữa, khí huyết trong cơ thể hắn lập tức bùng nổ.
"Uỳnh!"
Toàn thân Lục Trường Sinh chấn động, bên trong cơ thể cũng nổ vang không ngừng.
Hắn đã dịch tủy hoán huyết rồi.
Trước khi dịch tủy, hắn đã có khí huyết mạnh hơn võ giả Luyện Tạng bình thường tới mười lần.
Huống chi giờ Lục Trường Sinh đã dịch tủy, khí huyết của hắn giờ mạnh mẽ đến mức nào thì ngay cả bản thân hắn cũng không thể đánh giá được.
Lục Trường Sinh chỉ có thể mơ hồ cảm nhận được rằng khí huyết của mình rất khổng lồ, thậm chí từ trước tới nay, hắn chưa từng sử dụng khí huyết tới cực hạn bao giờ.
Còn lúc này, Lục Trường Sinh lập tức để tất cả khí huyết trong cơ thể bùng nổ.
Có thể láng máng thấy được một luồng khí huyết phóng thẳng trên trời cao.
Trong nháy mắt, dường như nó đã nhuộm bầu trời đêm thành màu máu.
Cũng vào lúc đó, đôi mắt Lục Trường Sinh dường như cũng đỏ như máu.
Hắn cảm thấy hình như đang có một luồng sức mạnh vô cùng vô tận, liên tục hội tụ trong cơ thể mình.
Lục Trường Sinh thu lại đoản kiếm, hắn siết chặt nắm đấm lại.
Đại Mạc Thập Tam Kỵ vừa xông lên, tất nhiên là chúng đang gần trong gang tấc với ý đồ đánh thẳng vào Lục Trường Sinh.
Lục Trường Sinh đột ngột đấm xuống đất một cái.
"Rầm."
Cú đấm này chẳng khác nào địa long phiên thân.
Toàn bộ sơn trại đều cảm nhận được sự chấn động kịch liệt dưới mặt đất.
Chẳng qua là do cự ly quá xa nên sơn trại cũng không bị ảnh hưởng nhiều.
Thế nhưng, Đại Mạc Thập Tam Kỵ lại gần Lục Trường Sinh trong gang tấc, cảm nhận của bọn chúng cũng hoàn toàn khác biệt.
Nhất là những con chiến mã dưới thân chúng.
Mỗi một con chiến mã này đều được tuyển chọn cẩn thận, vô cùng cường tráng.
Nhưng khi Lục Trường Sinh đấm một cú khiến mặt đất chấn động, cũng vào lúc đó, móng ngựa cũng thi nhau gãy gập.
Dường như có một sức mạnh kinh khủng trên mặt đất đã lập tức tác động lên móng ngựa vậy.
Chiến mã gào thét rồi ngã xuống đất, dù là Đại Mạc Thập Tam Kỵ cũng không thể khống chế nổi.
Biến cố này làm cho chiến thuật xung phong của Đại Mạc Thập Tam Kỵ lập tức tan vỡ.
Cùng lúc đó, Lục Trường Sinh lại nắm chặt lấy đoản kiếm.
Thân hình hắn biến thành ảo ảnh, chỉ trong chốc lát đã xuyên qua Đại Mạc Thập Tam Kỵ.
"Xẹt."
Bạch quang lập lòe.
Lục Trường Sinh đã đứng sau Đại Mạc Thập Tam Kỵ tự bao giờ.
Thậm chí hắn còn chưa quay người lại mà chỉ lẳng lặng cầm kiếm đứng đó.
Trên thân kiếm, từng giọt máu tươi vẫn đang nhỏ xuống.
Yên lặng!
Toàn bộ sơn trại bỗng rơi vào yên tĩnh ngột ngạt, tựa hồ nghe được cả tiếng kim rơi.
Biến cố xảy đến quá đột nhiên khiến cho tất cả mọi người đều không kịp chuẩn bị tinh thần.
Lúc này Đại Mạc Thập Tam Kỵ đã nằm im dưới đất, không có bất kỳ động tĩnh gì, rõ ràng là đã tắt thở.
Chết rồi!
Đại Mạc Thập Tam Kỵ bất thình lình chết sạch rồi!
Khi nãy, Đại Mạc Thập Tam Kỵ còn đang áp đảo đối phương, thậm chí khí thế lấn át là đằng khác.
Bọn chúng vừa mới xông lên, lại thêm chiến thuật hợp kích khủng bố kia, tựa hồ chúng có thể chém chết Trang Thập Tam một cách dễ dàng.
Nhưng kết quả là Đại Mạc Thập Tam Kỵ chết rồi!
Thậm chí còn không có một tiếng hét thảm nào, chúng cứ thế ngã xuống đất, biến thành mười ba cái xác.
Trong sơn trại có rất nhiều võ giả, thế nhưng trên thực tế, đa số đều không thể nhìn cho rõ xem là chuyện gì đã xảy ra.
Nhưng Chử lão thì thấy rất rõ.
Sắc mặt Chử lão tối sầm, khi nãy hắn đã nhìn thấy rõ mồn một.
Một cú đấm của tên Trang Thập Tam này đã khiến mặt đất phải rung chuyển.
Không phải sức mạnh của Trang Thập Tam lớn đến mức gây ra động đất, hắn sử dụng một thứ lực tác động rất cao minh.
Tranh thủ trong tích tắc mười ba con chiến mã ngã xuống, chiến thuật phối hợp của Đại Mạc Thập Tam Kỵ tan vỡ, Trang Thập Tam đã thi triển một chiêu kiếm nhanh như chớp.
Chiêu kiếm này không hề đẹp đẽ nhưng lại nhanh, chuẩn và tàn nhẫn, đâm trúng vào từng nơi yếu hại của mỗi người trong Đại Mạc Thập Tam Kỵ.
Một chiêu kiếm giết sạch Đại Mạc Thập Tam Kỵ!
Đây là thứ kiếm pháp chỉ dùng để giết người!
"Sức mạnh khủng khiếp quá, đường kiếm quá nhanh!"
"Trong giáo ta, dù có là trưởng lão với cảnh giới Thần Lực thì cũng chỉ đến thế mà thôi."
Chử lão thầm kinh ngạc.
Hắn đã nhìn một cách rất rõ ràng, khi nãy trông như chỉ có một chiêu, thế nhưng trên thực tế, Trang Thấp Tam đã ra tới mười ba chiêu kiếm khi giết Đại Mạc Thập Tam Kỵ. Mỗi một kiếm đều đâm trúng chỗ yếu hại của từng người trong số bọn chúng.
Với cao thủ bậc này, chỉ một sơ hở, có một cơ hội và một chiêu kiếm là có thể quyết định sinh tử được rồi.
Vì thế, chỉ trong một tích tắc, Đại Mạc Thập Tam Kỵ đã chết hết.
Nếu Đại Mạc Thập Tam Kỵ đã chết, Chử lão tiếp tục ở lại nơi này cũng vô nghĩa.
Thế là hắn lặng lẽ lùi về phía sau, chẳng mấy chốc đã lùi vào một căn phòng trong sơn trại, tiếp đó âm thầm chạy trốn từ một bên sơn trại.
Thật ra, Lục Trường Sinh cũng để ý tới Chử lão, tuy nhiên hắn không đuổi theo đối phương.
Đại Mạc Thập Tam Kỵ đã chết thật rồi, nhưng trong sơn trại này vẫn còn tới mấy trăm tên sơn phỉ nữa.
Mỗi một tên sơn phỉ ở đây đều là kẻ ngập tràn nợ máu, tội ác tày trời, không một kẻ nào vô tội.
Một khi đã đào tẩu được, ắt hẳn chúng sẽ tiếp tục trở thành những tên trộm cướp vặt, gây hại cho thành Nam Dương. Hết chương 110.



Bạn cần đăng nhập để bình luận