Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 490. Mấy trăm tiên sư hội tụ trên núi Tụ Linh, Lục Trường Sinh xuất hiện dẫn tới chấn động! (5)



Chương 490. Mấy trăm tiên sư hội tụ trên núi Tụ Linh, Lục Trường Sinh xuất hiện dẫn tới chấn động! (5)




Dù sao gì càng ít người thì hy vọng cướp được hoa Thông Linh sẽ càng lớn.
Không lý gì lại đi lan truyền khắp nơi, làm cho số lượng tiên sư tới nhiều không đếm xuể.
Nhưng bây giờ lại có mấy trăm tiên sư đang ở trong hang động.
Số lượng khủng bố cỡ này.
Ngày thường thì không sao.
Nhưng một khi hai võ giả bọn họ dám ra tay cướp hoa Thông Linh, hiển nhiên sẽ làm nhiều tiên sư tức giận.
Đến lúc đó, chỉ sợ bọn họ sẽ bị vô số tiên sư Luyện Khí vây công.
Đây không phải chuyện đùa đâu.
Dưới loại tình huống này, bọn họ sẽ chết đó!
“Lục sư đệ, tình hình thay đổi, bây giờ chúng ta tới cướp hoa Thông Linh thật sự quá nguy hiểm.”
“Hay là, chúng ta quay về?”
“Hoa Thông Linh quan trọng đi nữa cũng không quan trọng bằng tính mạng của chúng ta. Không cần phải liều mạng với mấy trăm vị tiên sư Luyện Khí này…”
Trương Không lên tiếng khuyên nhủ.
Hiển nhiên là hắn đã có ý định rút lui.
Dù Lục Trường Sinh là người đứng đầu Đạo Cơ Dự Khuyết bảng, có thể nói là Thần Tàng đứng đầu.
Nhưng đối mặt với mấy trăm tiên sư Luyện Khí, chỉ sợ Thần Tàng đứng đầu là Lục Trường Sinh cũng không chống đỡ được.
“Bây giờ quay về ư?”
Lục Trường Sinh khẽ lắc đầu.
Nét mặt của hắn vô cùng bình tĩnh, dường như không hề có ý định lùi bước vì mấy trăm vị tiên sư Luyện Khí.
“Trương sư huynh, tới cũng tới rồi, sao có thể không cướp được?”
“Huống hồ, bây giờ rời đi, ngươi không cảm thấy đáng tiếc sao?”
“Dù sao hoa Thông Linh cũng đã nở…”
Khi giọng nói của Lục Trường Sinh vang lên.
Trương Không cũng đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía hoa Thông Linh trong hang động.
Từng bông hoa Thông Linh vốn vẫn còn là nụ hoa đều chớm nở.
Và bắt đầu chậm rãi nở rộ.
Điều này có nghĩa là hoa Thông Linh đã trưởng thành!
Lúc này, bên trong hang động, một nhóm tiên sư Luyện Khí đang nhắm mắt nghỉ ngơi đột nhiên mở mắt ra.
“Hoa Thông Linh đã nở, lập tức hái xuống!”
“Ai dám bước lên một bước, giết không tha!”
“Bần đạo đã bố trí đại trận tuyệt Linh, ta xem ai dám cướp hoa Thông Linh với bần đạo?”
“Huyền Chân, ngươi dám thi triển đại trận Phù Bảo Phôi Ngô?”
Trong lúc nhất thời, vô số tiên sư tiên phong đạo cốt đều không quan tâm tới dáng vẻ của mình nữa.
Một đám đều lộ ra sát khí, vẻ mặt hung ác.
Trận chiến giữa tiên sư và võ giả hoàn toàn không giống nhau.
Các loại đại trận, pháp khí, bùa chú, pháp thuật, phù bảo vân vân tán loạn trong không trung và toả ra uy năng khủng bố.
Chỉ cần tới gần một chút đều sẽ biến thành tro bụi.
Đặc biệt là một vài loại phù bảo là bảo vật dùng một lần.
Uy năng của nó quả thật kinh thiên động địa, vượt qua bất cứ loại pháp khí nào.
Tương đương với pháp bảo dùng một lần.
Pháp bảo chính là thứ đứng trên pháp khí.
Bình thường, sau khi Trúc Cơ, trở thành Đạo Quân mới có thể luyện hoá pháp bảo, sử dụng sức mạnh của pháp bảo.
Vậy nên nhìn từ trình độ nào đó, phù bảo tương đương với pháp bảo dùng một lần đã tương đương với thủ đoạn nào đó của Đạo Quân rồi.
Đương nhiên, chỉ tương đương với thủ đoạn nào đó của Đạo Quân mà thôi.
Hoàn toàn không thể so sánh với Đạo Quân chân chính.
Tận mắt nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt của Trường Không đều hơi trắng bệch.
Dù hắn hiểu rộng biết nhiều, thân kinh bách chiến, cũng trưởng thành từ trong những trận chém giết.
Nhưng loại thủ đoạn khủng bố của các tiên sư vẫn làm hắn sợ hãi.
“Lục sư đệ, hay là thôi…”
Giọng nói của Trương Không đều đang hơi run rẩy.
Nhưng Lục Trường Sinh vẫn không dao động.
Thậm chia hắn còn hơi mỉm cười và nói: “Trương sư huynh, đến lượt chúng ta ra tay rồi.”
“Nhớ kỹ, không buông tha cho một bông hoa Thông Linh nào, hái hết cho ta!”
“Còn về những vị tiên sư Luyện Khí đó, Lục mỗ tự nhiên sẽ dốc toàn lực trấn áp!”
Lục Trường Sinh nói rồi trực tiếp bước ra một bước.
Cùng lúc đó, thân hình của hắn cũng loé lên và đi vào trong hang động.
Hơn nữa, mỗi một bước, trên người hắn lại hiện hoá ra một loại lĩnh vực.
“Vù.”
Một bước, hai bước, ba bước…
Lĩnh vực trên người Lục Trường Sinh lập tức buông xuống.
“Thần Tàng! Thế mà lại có Thần Tàng tới núi Tụ Linh tranh giành hoa Thông Linh ư?”
“Đúng là to gan lớn mật! Một tên võ giả cũng dám đến núi Tụ Linh?”
“Từ khi nào mà một Thần Tàng nho nhỏ cũng dám to gan, dám tới núi Tụ Linh tranh giành hoa Thông Linh như vậy rồi?”
“Mấy năm nay đám võ giả đó càng ngày càng kiêu ngạo. Một tên Thần Tàng nhỏ bé cũng đám làm xằng làm bậy! Dù là Thần Tàng nằm trong top mười Đạo Cơ Dự Khuyết bảng cũng chỉ là gà vườn chó xóm, bị một thanh phi kiếm của tiên sư chúng ta giết chết mà thôi.”
“Hừ, xem phi kiếm của bần đạo trực tiếp đâm thủng lĩnh vực của hắn, giết chết hắn đây!”
Một đám tiên sư cảm nhận được lĩnh vực của Lục Trường Sinh nên đã lập tức sôi trào.
Thậm chí còn vô cùng tức giận.
Bọn họ không quen biết Lục Trường Sinh.
Cũng không thèm quan tâm tới hắn.
Bọn họ chỉ cần biết hắn là một võ giả là được.
Tiên sư bọn họ tranh giành hoa Thông Linh, một tên võ giả Thần Tàng tới làm gì?
Đúng là đang tìm đường chết mà!
Núi Tụ Linh không phải nơi con mèo con chó nào cũng có thể đến.
Dám tới núi Tụ Linh cướp hoa Thông Linh, dù là võ giả trên Đạo Cơ Dự Khuyết bảng cũng chỉ có đường chết!
“Vèo.”
Một thanh phi kiếm tựa như một tia sáng trắng lập tức bay đến.
Lục Trường Sinh hơi nheo mắt lại.
Đây là lần đầu tiên hắn đối mặt với phi kiếm.
Trước kia, hắn chỉ từng đối mặt với kiếm phù.
Mà phi kiếm là pháp khí chân chính, chứ không phải bùa chú.
Phi kiếm công kích cực kỳ sắc bén.
Lấy đầu người cách nghìn dặm, tuy có hơi khoa trương, nhưng chỉ cần thần thức cường đại tới mức đủ để chống đỡ trong phạm vi nghìn dặm thì đó không còn là một lời nói hư ảo nữa.
Hơn nữa, phi kiếm còn có thể đâm thủng bất cứ vật thể cứng rắn nào, bao gồm cả lĩnh vực!
Lĩnh vực của võ giả Thần Tàng rất mạnh, nhưng khi đối mặt với phi kiếm, thường thường sẽ vô cùng vất vả. Hết chương 490.



Bạn cần đăng nhập để bình luận