Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 60. Trở về Diệu Thủ Viên, Cao Gia Bảo biến động! (2)



Chương 60. Trở về Diệu Thủ Viên, Cao Gia Bảo biến động! (2)




Tới giờ người của Huyết Sát môn vẫn không hề tìm tới Lục Trường Sinh.
Điều này khiến Lục Trường Sinh cũng có phần yên tâm.
Hôm nay Lục Trường Sinh vẫn đang rèn luyện lục phủ ngũ tạng như mọi khi.
Đột nhiên có một dòng chữ nhỏ hiện ra trước mắt hắn.
“Công pháp Tàm Ti Luyện Tạng viên mãn, cộng 5 điểm ngộ tính.”
Lục Trường Sinh cũng không có gì bất ngờ.
Tính thời gian thì cũng đã đến lúc công pháp Tàm Ti Luyện Tạng viên mãn rồi.
Lục Trường Sinh lập tức mở bảng thuộc tính ra xem.
Ký chủ: Lục Trường Sinh
Ngộ tính: 536 (Tiềm long tại uyên)
Công pháp Tàm Ti Luyện Tạng: Tầng thứ năm viên mãn
Bí pháp Cửu Tự Lôi Âm: Viên mãn (Tàn)
“Công pháp Tàm Ti Luyện Tạng viên mãn rồi, giờ có thể thử môn võ công Luyện Tạng thứ hai.”
“Có bí pháp Cửu Tự Lôi Âm viên mãn trợ giúp, võ công Luyện Tạng cũng sẽ không tới mức quá cao thâm khó hiểu.”
Lục Trường Sinh còn hai môn võ công Luyện Tạng nữa, lúc nào hắn cũng có thể bắt đầu tu luyện.
Lục Trường Sinh không thiếu võ công Luyện Tạng, nhưng số lượng vũ kỹ lại tiêu hao rất nhanh.
Trong khoảng thời gian này Lục Trường Sinh áng chừng lại luyện thêm bốn mươi môn vũ kỹ rồi.
Cứ xấp xỉ mười ngày là có thể luyện mười môn vũ kỹ tới viên mãn.
Phần lớn trong đó đều là vũ kỹ cấp ba, chỉ có một phần nhỏ là vũ kỹ cấp bốn.
Thế nên giờ điểm ngộ tính của Lục Trường Sinh đã vượt qua con số 500.
500 điểm ngộ tính cũng chính là gấp năm lần người bình thường.
Nghe qua thì không nhiều lắm nhưng gấp năm lần ngộ tính khi so với người bình thường sẽ cho kết quả chẳng khác nào chênh lệch giữa trời và đất.
Lúc trước Lục Trường Sinh mua tổng cộng tám mươi sáu môn vũ kỹ.
Giờ cũng chỉ còn lại có ba môn vũ kỹ.
Có lẽ không tới vài ngày là có thể luyện mấy môn vũ kỹ cuối cùng này tới mức viên mãn.
Đến lúc đó sẽ không có vũ kỹ để luyện nữa, tốc độ gia tăng ngộ tính cũng sẽ giảm hẳn.
Thật ra Lục Trường Sinh cũng đã từng suy xét chuyện ngộ tính của mình cao thế liệu có thể tự nghĩ ra vũ kỹ hay không? Sau đó luyện tới viên mãn, gia tăng ngộ tính rồi lại tự nghĩ ra vũ kỹ mới, hình thành một vòng tròn hoàn mỹ?
Thế nhưng Lục Trường Sinh đã thử qua và thấy đây là chuyện bất khả thi.
Muốn tự nghĩ ra vũ kỹ cần phải có linh cảm.
Lúc trước hắn có thể tự nghĩ ra Thuấn Sát thuật bởi khi đó đột nhiên có linh cảm, thế nên mới sáng tạo ra môn võ công ấy được.
Mà linh cảm là thứ rất khó nắm bắt, không phải cứ muốn có linh cảm là sẽ có ngay.
Nếu không nhờ linh cảm mà chỉ dựa vào bản thân tích lũy tuy cũng có thể sáng tạo vũ kỹ nhưng sẽ mất rất nhiều thời gian.
Có thể là vài năm, có thể là mười năm, thậm chí tới mấy chục năm.
Dùng mấy năm, mấy chục năm thời gian để sáng tạo ra một môn vũ kỹ thử hỏi có ý nghĩa gì đây?
Về vũ kỹ cấp thấp thì lại càng khó.
Bởi vũ kỹ càng đơn giản thì thực ra lại càng hoàn thiện.
Ví dụ như Kiếm pháp cơ bản, Đao pháp cơ bản, Quyền pháp cơ bản vân vân.
Những loại vũ kỹ đơn giản nhất này dù ngộ tính có cao tới đâu cũng không có khả năng sáng tạo ra vũ kỹ cơ bản tốt hơn được.
Bởi trải qua trăm nghìn năm biến đổi, hiện chúng đã là trạng thái hoàn thiện nhất rồi.
Thế nên nếu Lục Trường Sinh muốn có vũ kỹ thì vẫn phải nghĩ cách khác.
“Xem ra lại phải tới chợ đêm một chuyến thôi.”
“Không có Lý Hồng Trang nhưng có lẽ vẫn còn những người khác bán vũ kỹ.”
Lục Trường Sinh vẫn quyết định tới chợ đêm một chuyến xem sao.
Chợ đêm vàng thau lẫn lộn, tam giáo cửu lưu thứ gì cũng có.
Hơn nữa chuyện của Lý Hồng Trang cũng đã qua mấy tháng rồi.
Không có Lý Hồng Trang thì có lẽ sẽ có người khác lấp vào chỗ trống của nàng.
Ban đêm, Lục Trường Sinh mặc áo đen, đeo khăn che mặt đi tới chợ đêm.
Nơi này vẫn náo nhiệt như cũ.
Lục Trường Sinh chậm rãi dạo quanh chợ đêm, cẩn thận tìm kiếm quầy hàng bán các loại vũ kỹ.
Đúng là cũng có người bày bán vũ kỹ thật, thế nhưng những loại vũ kỹ này Lục Trường Sinh gần như đều đã luyện qua cả.
Có điều sau mấy tháng không tới đây, Lục Trường Sinh cũng phát hiện chợ đêm có chút thay đổi.
Ví dụ như trong chợ đêm giờ đang có rất nhiều quầy hàng rao bán “Tráng Huyết Đan”.
“Tráng Huyết Đan” ý nghĩa như tên, chính là loại đan dược dùng để giúp võ giả cấp độ Tráng Huyết tăng cường khí huyết.
Có tác dụng tương đương với dược thiện.
Trước kia lúc Lục Trường Sinh mới luyện võ đã phải mua Bát Trân Bổ Huyết Tán để gia tăng khí huyết.
Giờ ở chợ đêm lại tràn ngập Tráng Huyết Đan, mà nghe nói loại đan dược này hiệu quả cũng không tệ.
Trong chợ đêm có rất nhiều võ giả bàn luận về loại đan dược này.
“Tráng Huyết Đan có hiệu quả thật đấy, tuy không bằng dược thiện nhưng giá rẻ hơn nhiều.”
“Lúc trước khí huyết của ta tăng trưởng chậm lắm, mà ta lại không có tiền mua dược thiện, giờ mua Tráng Huyết Đan dùng thử thôi nhưng không ngờ hiệu quả cũng rất tốt.”
“Đúng vậy, dược thiện của Diệu Thủ Viên bán bảy lượng bạc một bộ, nhưng Tráng Huyết Đan thì chỉ cần một lượng bạc là mua được ba viên rồi, rẻ hơn nhiều.”
“Đúng rồi, có Tráng Huyết Đan thì khí huyết của võ giả bình thường như chúng ta cũng có thể tăng lên.”
Lục Trường Sinh nghe không ít người nói như thế.
Hắn biết võ giả bình thường muốn luyện võ đều rất gian khổ.
Văn nghèo võ giàu, đấy không phải chỉ là lời nói suông mà thôi.
Võ đạo bắt đầu từ cấp độ Tráng Huyết, mà khí huyết chính là thứ rất quan trọng.
Thế nhưng không có dược thiện bổ sung thì võ giả bình thường muốn tăng cường khí huyết sợ rằng phải cần tới mấy chục năm khổ công mới có chút thành tựu.
Nhưng nếu có dược thiện thì có lẽ chỉ cần vài năm, thậm chí chỉ một năm rưỡi là đã có thể gia tăng khí huyết rồi.
Lục Trường Sinh rất kinh ngạc.
Một lượng bạc mua được ba viên Tráng Huyết Đan, nếu một ngày dùng một viên, so với dược thiện của Diệu Thủ Viên đúng là rẻ tới mức không thể tin nổi. Hết chương 60.



Bạn cần đăng nhập để bình luận