Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 1420: Vậy là phi thăng rồi? (4)

Không “chết đuối” trong thông đạo Thiên giới, đã là hắn dựa vào năng lực phân tích “ăn gian” rồi.
Cũng coi như vô cùng may mắn.
Căn bản cũng không có cách nào tự mình hành động.
Chỉ có thể theo “thông đạo Thiên giới” không ngừng trôi nổi.
Cũng không biết bao lâu.
Rốt cuộc, Lục Trường Sinh cũng “trôi đến đáy”.
Hắn mơ hồ có thể nhìn thấy một đám quang mang chói mắt, gần như tràn ngập trước mặt hắn.
Sau đó, hắn theo thông đạo Thiên giới, trực tiếp “xông vào” trong quang mang chói mắt.
Thiên giới, trên đường của Chương thành và Lộc thành.
Đoàn xe Kỳ thị đang chậm rãi đi, bọn họ hộ tống rất nhiều xe ngựa, đều là một vài vật trân quý.
Còn có lượng lớn tộc nhân của Kỳ thị đang di chuyển.
Lão tổ Kỳ thị lúc ở bên ngoài tu hành ngoài ý muốn bỏ mình, đối với Kỳ thị mà nói chính là tai hoạ ngập đầu.
Vì vậy, Kỳ thị lập tức từ bỏ tổ địa, từ bỏ cơ nghiệp, thậm chí còn tử bỏ rất nhiều bảo vật trân quý trong gia tộc.
Có thể nói là mất hoàn toàn tích lũy mấy nghìn năm.
Sau đó mang theo tộc nhân di chuyển.
Một thành lớn giống như Chương thành, tộc nhân của Kỳ thị đã không cách nào có thể sống nữa, chỉ có thể đi Lộc thành.
Lộc thành là thành nhỏ.
Thế lực cũng không mạnh bao nhiêu.
Cộng thêm tộc nhân của Kỳ thị có một vài người đang sống ở Lộc thành.
Nếu đi Lộc thành, Kỳ thị tộc nhân cũng có thể một lần nữa định cư.
Lần này tộc nhân của Kỳ thị bỏ qua lợi ích rất lớn.
Nhưng lại bảo toàn được tính mạng.
Bằng không, lão tổ ngã xuống, tộc nhân của Kỳ thị còn muốn chiếm cứ bảo vật, vậy thì giống như đứa trẻ giữ vàng, chỉ cho Kỳ thị tai hoạ ngập đầu.
Nhưng nói thì dễ dàng, thật sự từ bỏ, rất nhiều người vẫn than thở.
Bởi vậy, dọc theo con đường này tộc nhân của Kỳ thị dường như đều tử khí nặng trịch, tinh thần âm u.
Bỗng nhiên, từ trong hư không, lại từ trên trời rơi xuống một người.
Đúng, chính là một người.
Hình như từ trên trời rơi mạnh xuống đất.
“Đùng.”
Trên mặt đất cũng đập ra một cái hố to.
Mà trong cái hố to đã xuất hiện một bóng dáng.
Nhưng bóng dáng này lại sớm huyết nhục mơ hồ.
Chỉ là, thần kỳ chính là cho dù bóng dáng này huyết nhục mơ hồ, vẫn có sinh cơ bừng bừng.
Thậm chí sinh cơ còn rất mãnh liệt, một không có một chút tử khí.
Tình huống này, tộc nhân của Kỳ thị hiển nhiên biết là xảy ra chuyện gì.
“Là một tu sĩ, trên người không có Tiên Linh chi khí, có lẽ vẫn là phàm tu.”
“Nhưng cho dù là phàm tu, cho dù cũng là Tổ Cảnh…”
“Có lẽ là bởi vì tranh đấu bị thương rơi xuống trên đường, chúng ta không cần quan tâm, chúng ta không thể nhúng tay vào chuyện không quan trọng này.”
“Không cần để ý, trực tiếp vòng qua.”
Tộc nhân của Kỳ thị không chút ý định xen vào việc của người khác.
Từ trên trời rơi xuống một tu sĩ.
Bọn họ dám quản?
Có lẽ, một khắc tiếp theo chính là tộc nhân của Kỳ thị bị cuốn vào trong phân tranh, trực tiếp bị diệt tộc.
Chuyện như vậy ở Thiên giới thật sự là rất nhiều.
Với thực lực bây giờ của Kỳ thị, không chịu nổi bất kỳ sóng gió nào.
Đoàn xe của Kỳ thị quả thật bắt đầu đi đường vòng, không dám nhích tiến gần hố to kia chút nào.
“Đại ca, chúng ta có cần phải cẩn thận như vậy không?”
Trong đội xe của Kỳ thị, Kỳ Ngọc Thư thiên kim của Kỳ thị không nhịn được lên tiếng.
Dẫn đầu chính là Kỳ Ngọc Đường trưởng tử Kỳ thị, hắn đã giúp đỡ cha, bắt đầu xử lý công việc của cả gia tộc Kỳ thị.
“Tiểu muội, lão tổ ngã xuống, bây giờ gia tộc Kỳ thị chính là bấp bênh nguy hiểm, có thể bị lật đổ bất cứ lúc nào.”
“Lần này nếu không phải cha quyết đoán đưa ra quyết định, rải hết bảo vật, để cho gia tộc Kỳ thị thoát thân. Sợ rằng bây giờ gia tộc Kỳ thị đã trên bờ vực diệt vong rồi. Dưới tình huống này, làm sao chúng ta có thể xen vào việc của người khác?”
“Huống chi, người đó từ trên trời rơi xuống, tuy trên người huyết nhục mơ hồ, nhưng sinh cơ bừng bừng, có lẽ sẽ không sao. Cường giả tu hành cỡ này, có khả năng vẫn là Tổ Cảnh, cho dù chúng ta cứu hắn, có thể nhận được trợ giúp của hắn, nhưng có thể khiến hắn bị thương thành như vậy, vậy kẻ địch của hắn lại khủng bố cỡ nào?”
“Đến lúc đó, kẻ địch của hắn giáng xuống, chẳng phải gia tộc Kỳ thị chúng ta sẽ phải chịu tai bay vạ gió sao?”
Thiên kim Kỳ thị gật đầu.
Quả thật, trong thời điểm này Kỳ gia không nên xen vào việc của người khác.
Cho nên, gia tộc Kỳ thị tiếp tục lên đường.
Ngay sau khi Kỳ thị gia tộc đi, trong cái hố to kia, thân thể vốn huyết nhục mơ hồ, đã từ từ khôi phục thành hình.
“Vậy là phi thăng rồi?”
“Nói như thế, nơi này chính là Thiên giới?”
Người trong hố to rõ ràng là Lục Trường Sinh mới vừa phi thăng.
Hắn từ trên trời rơi xuống, trên thực tế là bị Đăng Thiên Lộ “ném” ra ngoài.
Trực tiếp đập trên mặt đất.
Chớ nhìn hắn huyết nhục mơ hồ, nhưng trên thực tế ý thức của Lục Trường Sinh lại rất tỉnh táo.
Nhục thân của hắn chỉ còn lại có hai phần.
Nhưng không cần gấp gáp, nơi này Tiên Linh chi khí nồng đậm như vậy, nhất định có thể thai nghén rất nhiều thiên tài địa bảo.
Nếu khôi phục, không cần thời gian bao lâu.
Mới vừa rồi đoàn xe của Kỳ thị đi ngang qua, không tới “cứu” mình, Lục Trường Sinh cũng vô cùng rõ ràng.
Đối với đoàn xe của Kỳ thị “cẩn thận”như thế, không tới cứu mình, ngược lại Lục Trường Sinh cảm thấy không tệ.
Hắn mới đến, mới vừa tới Thiên giới, chính là lúc cần làm quen Thiên giới.
Tùy tiện tìm người, hoặc là tìm một nơi nhất định không được.
Nhưng gia tộc Kỳ thị cẩn thận như vậy, ngược lại là một lựa chọn rất tốt.
Huống chi, trong gia tộc Kỳ thị giọng nói của rất nhiều người nói chuyện, đối với Lục Trường Sinh mà nói, quả thực có thể dễ dàng nghe được.
Hắn cũng biết, gia tộc Kỳ thị vừa mới mất đi “lão tổ”.
Bây giờ đang dọa đến cả tộc di chuyển.
Gia tộc Kỳ thị hôm nay giống như chim sợ cành cong, rất không có cảm giác an toàn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận