Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 1959: Cường giả nhị cảnh giáng lâm, đóng băng thời không, một ngón tay diệt Sáp Huyết Minh!(3)

Nhưng giờ không một ai nhắc tới chuyện Thần Thụ Số Mệnh sẽ thuộc về ai.
Vấn đề này rất mẫn cảm.
Theo lý mà nói thì ai cũng muốn có thứ đó.
Nhưng Thần Thụ Số Mệnh lại chỉ có một, vậy phải làm sao đây?
Đương nhiên kẻ có thực lực mạnh nhất như Lâm Thiên Hải cũng là kẻ có hy vọng lấy được gốc Thần Thụ Số Mệnh này nhất.
Nhưng cụ thể thế nào thì chưa ai rõ.
Dù là kẻ cướp đoạt nhưng bọn hắn đều biết rõ, chia rẽ hay tranh luận khi chưa nắm được Thần Thụ Số Mệnh trong tay sẽ chỉ có lợi cho người ngoài.
Mọi chuyện phải đợi lấy được Thần Thụ Số Mệnh rồi tính.
“Đại ca, Lục Trường Sinh là Giới Chủ, thật sự rất khó chơi. Giờ chúng ta gây sự với hắn thì về sau sợ rằng sẽ rất khó sống.”
Có người vẫn lo lắng.
Uy danh Giới Chủ vang vọng khắp đại vũ trụ.
Không ai muốn đắc tội với một vị Giới Chủ.
“Sợ cái gì? Cùng lắm thì trốn tới Ma Uyên đại vũ trụ, một khi Giới Chủ tiến vào Ma Uyên thì cũng không là gì hết…”
Lục Trường Sinh ư?
Kỳ thực không ai để ý tới Lục Trường Sinh của lúc này.
Bọn hắn chỉ để ý tới thân phận “Giới Chủ” của Lục Trường Sinh.
Tương lai có lẽ sẽ rất khó đối phó, nhưng chắc chắn không phải là hiện tại.
“Hử?”
“Đây không phải là Lục Trường Sinh sao? Là gã Giới Chủ kia… sao hắn lại tới đây?”
“Mới bao lâu, hai canh giờ nhỉ? Dù sao chắc chắn chưa tới một ngày, chẳng lẽ hắn nghĩ xong rồi?”
“Có thể. Chuyện thế này cũng không cần suy nghĩ nhiều, giờ Lục Trường Sinh không có cách nào khác ngoài đồng ý, hắn không làm được gì khác đâu.”
“Cũng tốt, đồng ý sớm một chút thì chúng ta cũng lấy được Thần Thụ Số Mệnh sớm một chút.”
“Ra ngoài trước đi, tránh để đêm dài lắm mộng rồi lại sinh biến số.”
Thế là Lâm Thiên Hải lại bay ra khỏi phi thuyền của Sáp Huyết Minh lần nữa. Lúc này Lục Trường Sinh đang đứng trong hư không Hỗn Độn.
Ánh mắt hắn nhìn về phía phi thuyền của Sáp Huyết Minh cách đó không xa.
Đã một canh giờ từ khi hắn rời khỏi thương hội Vĩnh Hằng Chi Quang.
Vừa rồi Mạc Vấn cũng gửi tin cho Lục Trường Sinh báo cường giả nhị cảnh đã tới nơi.
Chỉ cần Lục Trường Sinh mở miệng, cường giả nhị cảnh sẽ lập tức ra tay hủy diệt Sáp Huyết Minh.
Bởi vậy Lục Trường Sinh không do dự thêm nữa, hắn đi thẳng tới chỗ phi thuyền của Sáp Huyết Minh.
“Vèo vèo vèo.”
Có tất cả ba bóng người bay ra khỏi phi thuyền.
Một người trong số đó là Lâm Thiên Hải.
“Lục đạo hữu, nhanh vậy đã nghĩ xong rồi à?”
Lâm Thiên Hải hỏi.
Xung quanh còn có một số Đại Đế và nguyên sinh mệnh vẫn chưa rời đi, thấy thế mọi người cũng đều đổ dồn sự chú ý tới đây.
Tính ra thì từ khi Lục Trường Sinh rời khỏi rồi trở về nhiều nhất cũng chỉ mới hai ba canh giờ thôi.
Còn chưa tới một ngày, lúc này hắn quay lại chắc chắn là đã đưa ra quyết định rồi.
“Không sai, đúng là Lục mỗ nghĩ xong rồi.”
“Ha ha ha, nghĩ xong thì tốt, sớm lấy ra Thần Thụ Số Mệnh thì chúng ta cũng có thể rời khỏi vị diện song sinh này sớm một chút.”
“Có điều đúng là Lục mỗ đã nghĩ xong. Chỉ cần có thể giải quyết các ngươi thì chẳng phải sẽ không có chuyện gì nữa sao?”
Lục Trường Sinh vừa dứt lời, nụ cười trên mặt Lâm Thiên Hải đột nhiên đọng lại.
“Lục Trường Sinh, đạo lữ của ngươi đang nằm trong tay chúng ta…”
Lâm Thiên Hải sầm mặt uy hiếp.
Thật ra trước đó Lục Trường Sinh cũng có chút lo lắng.
Liệu hắn có cần dẫn dắt người của Sáp Huyết Minh ra ngoài trước không?
Hoặc là để người của Sáp Huyết Minh đưa Lâm Thanh Loan ra khỏi phi thuyền rồi mới nghĩ cách cứu viện.
Nếu không ngay cả cường giả nhị cảnh cũng rất khó giải quyết đám tu sĩ Sáp Huyết Minh mà không thương tổn tới Lâm Thanh Loan?
Thế nhưng Mạc Vấn lại cho Lục Trường Sinh biết, không phải lo nghĩ gì hết.
Chỉ cần Lục Trường Sinh cảm thấy đã tới lúc thì có thể động thủ bất cứ lúc nào.
“Mời tiền bối ra tay!”
Không đợi Lâm Thiên Hải nói xong Lục Trường Sinh đã nhẹ nhàng thốt lên một câu.
Cùng lúc đó hắn còn bóp nát tín vật Mạc Vấn cho.
Đây là tín hiệu trao đổi với vị cường giả nhị cảnh kia.
Một khi bóp nát cũng có nghĩa là tới lúc động thủ.
“Ngươi…”
Lâm Thiên Hải vừa kinh vừa sợ.
Hắn không biết Lục Trường Sinh có thủ đoạn gì.
Nhưng nếu Lục Trường Sinh đã dám làm thế thì chắc chắn phải có chỗ dựa.
“Lui! Mau lùi về phi thuyền!”
Lâm Thiên Hải quyết định rất nhanh, dẫn theo hai người còn lại chuẩn bị rút về phi thuyền.
Thậm chí người trong phi thuyền cũng phát hiện chuyện bất thường nên đã chủ động tiếp ứng ba người Lâm Thiên Hải.
“Vù vù.”
Đột nhiên hư không chấn động kịch liệt.
Lục Trường Sinh ngẩng phắt đầu lên.
Tất cả mọi người cũng đều ngẩng đầu nhìn lên.
Bọn hắn nhìn thấy cái gì?
Một ngón tay to lớn từ trên trời giáng xuống.
Che phủ cả một mảng trời.
Cứ như chỉ một ngón tay là có thể hoàn toàn xuyên thủng toàn bộ vị diện.
“Ầm ầm.”
Toàn bộ vị diện đều đang chấn động kịch liệt.
Như thể vị diện cũng sắp sụp đổ tới nơi.
Mà đây mới chỉ là một ngón tay thôi.
“Gì thế này?”
“Đó là… cường giả nhị cảnh!”
“Siêu Thoát nhị cảnh…”
“Lục Trường Sinh, chúng ta mà chết thì đạo lữ của ngươi cũng phải chết! Đồng quy vu tận!”
Sắc mặt Lâm Thiên Hải cực kỳ dữ tợn, hắn giận dữ hét ầm lên.
Thậm chí hắn còn để đồng bọn ra tay với Lâm Thanh Loan trước.
Đây là kẻ cực kỳ hung ác tàn nhẫn.
Dù phải chết cũng muốn kéo đối thủ cùng chết.
Trong lòng Lục Trường Sinh căng chặt.
Nhưng đúng lúc này, trong hư không đột nhiên vang lên một thanh âm rất lớn.
“Định!”
Khi thanh âm hạ xuống, Lục Trường Sinh kinh ngạc phát hiện, ba người Lâm Thiên Hải không hề nhúc nhích gì nữa.
Ngay cả biểu cảm cũng đọng lại.
Cùng lúc đó khu vực phi thuyền của Sáp Huyết Minh cũng vậy.
Dường như phạm vi xung quanh phi thuyền của Sáp Huyết Minh và ba người Lâm Thiên Hải đều bị “đóng băng”.
Ngược lại những người vây xem xung quanh như Lục Trường Sinh không có bất cứ cảm giác khó chịu nào.
“Đóng băng thời không…”
Trong lòng Lục Trường Sinh chấn động.
Trong đầu đột nhiên bừng tỉnh, nghĩ đến một loại thủ đoạn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận