Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 1262. Ba sông giao thoa, Lục Trường Sinh hai tay nắm sông lớn, sóng dâng vạn trượng, sức mạnh khổng lồ kinh sợ thiên hạ! (3)



Chương 1262. Ba sông giao thoa, Lục Trường Sinh hai tay nắm sông lớn, sóng dâng vạn trượng, sức mạnh khổng lồ kinh sợ thiên hạ! (3)




“Thành Thiên Thủy có thể có cái gì? Ngoại trừ nơi ba sông giao thoa, ta không nghĩ ra bọn họ có thể đi nơi nào?”
“Vậy đi nơi ba sông giao thoa chờ sẵn.”
Lập tức, rất nhiều người âm thầm trao đổi ý kiến.
Từ từ, thành Thiên Thủy trở nên yên lặng.
Lục Trường Sinh ở trong xe ngựa nhắm mắt lại.
Hắn rất thoải mái nhàn nhã, dường như không hề lo lắng chút nào.
Ngược lại Âu Phục Xuân vô cùng lo lắng, hắn biết thực lực Lục Trường Sinh rất mạnh, vượt quá tưởng tượng của hắn.
Thế nhưng, Âu Phục Xuân cũng biết, sau khi tin tức trên người hắn có bảo vật truyền thừa của gia tộc Âu thị bị tiết lộ, với những gia tộc thế lực kia có ý nghĩa như nào.
Ai mà không muốn bảo vật truyền thừa của gia tộc Âu thị?
Đây chính là căn bản của một thế lực!
Gia tộc Âu thị dù xuống dốc đến mức nào, nhưng trải qua vạn năm, thậm chí mấy vạn năm mà vẫn chưa biến mất trong dòng sông lịch sử.
Dựa vào thứ gì?
Thật ra chính là bảo vật truyền thừa!
Bảo vật này có thể bảo đảm gia tộc hoặc thế lực đời đời có cường giả cấp bậc Linh Thể, Thần Thể.
Có cường giả Linh Thể, Thần Thể cơ bản có thể duy trì truyền thừa.
Nếu không có bảo vật truyền thừa, đừng nói thời gian vạn năm, chỉ cần mấy trăm năm đã đủ để một thế lực huy hoàng cường thịnh sụp đổ, mai danh ẩn tích, cuối cùng hoàn toàn biến mất.
Đây là tác dụng bảo vật truyền thừa.
Vốn dĩ bảo vật truyền thừa là chuyện vô cùng bí ẩn.
Nhưng gia tộc Âu thị bại lộ.
Kết quả, gia tộc Âu thị bị hủy diệt.
Bị đuổi giết không ngừng, bây giờ chỉ còn lại một mình Âu Phục Xuân.
Nhưng dù vậy, chừng nào còn chưa đạt được bảo vật truyền thừa, những thế lực hoặc cường giả này sẽ không từ bỏ ý đồ.
Vẫn tiếp tục đuổi giết Âu Phục Xuân như cũ.
Hiện tại Âu Phục Xuân chỉ gửi gắm toàn bộ hi vọng trên người Lục Trường Sinh.
Không có Lục Trường Sinh, dù hiện tại hắn không chết những về sau chắc chắn sẽ bị truy sát đến chết mới thôi.
Hắn đã không còn lựa chọn khác.
Tuy rằng xe ngựa chạy thong thả, nhưng vốn dĩ nơi ba sông gioa thoa đã rất gần.
Theo xe ngựa chạy, thậm chí Âu Phục Xuân có thể nghe thấy tiếng nước sông trào dâng “ào ào”.
“Ầm ầm ầm.”
Đó là thủy triều.
Nghe nói nơi ba sông giao thoa, thi thoảng sẽ có thủy triều.
Thủy triều dâng lên, vô cùng tráng lệ.
Rất nhiều người đặc biệt đến đây tham quan thủy triều của ba sông.
Nơi giao thoa của ba sông, thực chất là do ba con sông lớn, sông Lăng, sông Hồn và sông Thiên Hối hợp thành.
Từ đó hình thành một cảnh quan đặc biệt.
Cảnh quan này vô cùng đồ sộ, vô cùng đặc thù, trăm ngàn năm qua hấp vô số người.
“Dừng.”
Xe ngựa dần dần dừng lại.
Đã không thể tiếp tục tiến về phá trước.
Nếu tiếp tục sẽ tiến vào trong sông.
Xe ngựa không thể vượt sông.
“Lục tiền bối, đã tới.”
Âu Phục Xuân nhẹ giọng nói.
“Tới rồi sao?”
Lục Trường Sinh vén rèm xe, đi xuống.
Âu Phục Xuân đi theo sát.
Hai người đứng trên bờ sông, nhìn cảnh quan ba sông giao thoa.
Trong lúc nhất thời, vậy ra sinh ra một phần hào khí.
“A.”
“Bọn họ không hề che dấu chút nào.”
“Âu Phục Xuân, bảo vật truyền thừa của gia tộc Âu thị ngươi, xem ra bọn họ rơi vào tình thế bắt buộc.”
Lục Trường Sinh nhìn thoáng qua người ở quanh nơi ba sông giao thoa.
Phần lớn không phải người thường.
Dù là cường giả Linh Thể hay cường giả Thần Thể.
Hiển nhiên, mục đích của bọn họ là bảo vật truyền thừa trên người Âu Phục Xuân!
Thế nhưng, để Âu Phục Xuân từ bỏ bảo vật truyền thừa căn bản là chuyện không thể xảy ra.
Đây là mệnh căn tử của Âu Phục Xuân.
Không có bảo vật truyền thừa, Âu Phục Xuân biết gia tộc Âu thị sớm hay muộn sẽ tận diệt.
“Lục tiền bối, là ta liên lụy đến tiền bối…”
Vẻ mặt Âu Phục Xuân sa sút.
Thật ra, Lục Trường Sinh có thể lựa chọn từ bỏ Âu Phục Xuân.
Để những người đó tranh đoạt Âu Phục Xuân, sau đó một mình đi tìm nơi ba sống giao thoa, tìm manh mối về Hồng Trần Tiên.
Tuy nhiên, Lục Trường Sinh sẽ không làm như vậy.
Không phải hắn thẹn trong lòng, không đành lòng làm vậy.
Mà vì Lục Trường Sinh cũng cần hậu nhân duy nhất của gia tộc Âu thị, Âu Phục Xuân.
“Bị đàn sói vây quanh thì sao?”
Lục Trường Sinh bắt lấy Âu Phục Xuân, sau đó từng bước bước ra.
“Vù vù.”
Dưới chân Lục Trường Sinh giống như bộ bộ sinh liên, vậy mà đi từng bước đạp không, hướng tới hư không bên trên nơi ba sông giao thoa.
Hơn nữa, giọng nói của Lục Trường Sinh vang dội hư không.
“Tất cả mọi người nghe.”
“Âu Phục Xuân, Lục mỗ bảo vệ!”
“Nếu còn dám đi theo, giết không tha!”
Âm thanh của Lục Trường Sinh, chậm rãi truyền khắp ohuj cận nơi ba sông giao thoa
Lời nói của Lục Trường Sinh giống như ngòi cháy, lập tức khiến rất nhiều ngườiời “bùng nổ”.
“Cuồng vọng! Tên Lục Trường Sinh này nghĩ bản thân là thứ gì mà dám một mình độc chiếm bảo vậy trên người Âu Phục Xuân?”
“Thực lực Lục Trường Sinh không tồi, mấy đợt người trên đường đi bị thất thủ, hắn hẳn là là cường giả Thần Thể đứng đầu. Nhưng với tình huống trước mắt này, dù là cường giả Thần Thể đứng đầu thì sao? Muốn bảo vệ Âu Phục Xuân, vậy phải trở thành kẻ địch của chúng ta, chỉ có một con đường chết!”
“Muốn hắn bị hủy diệt thì phải khiến hắn điên cuồng. Hiện tại lời nói của Lục Trường Sinh quá mức điên cuồng.”
Không ai để ý Lục Trường Sinh.
Nơi này hội tụ nhiều cao thủ đứng đầu như vậy.
Một câu uy hiếp mà muốn bọn họ từ bỏ Âu Phục Xuân.
Có thể sao?
Tất nhiên điều này không thể xảy ra!
Lục Trường Sinh không trông cậy một câu nói của hắn gây ra tác dụng gì.
Tuy nhiên, hắn cũng lười để ý.
Dù sao nói thì hắn đã nói.
Nếu những người khác còn dám tới gần, thậm chí động thủ, vậy đừng trách hắn.
Tiên lễ hậu binh!
Lục Trường Sinh thông báo xong thì mặc kệ.
Mục tiêu của hắn là nơi ba sông giao thoa, tìm kiếm manh mối Hồng Trần Tiên.
Nhưng mà, khu vực ba sông giao thoa rộng lớn lại trống trải như vậy.
Nhìn khắp nơi đều là nơi ba sông giao thoa.
Manh mối ở nơi nào?
Lục Trường Sinh nhướng mày. Hết chương 1262.



Bạn cần đăng nhập để bình luận