Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 43. Bí mật của Cao gia (2)



Chương 43. Bí mật của Cao gia (2)




"Hơn nữa, với thiên phú của ngươi, một khi đã dùng Hoán Huyết Châu thì có khả năng mở ra Sinh Tử Huyền Quan, dịch tủy hoán huyết, thành tựu cảnh giới Thần Lực! Là tại vi phụ trước đây có chút do dự, không cho ngươi dùng Hoán Huyết Châu từ sớm, bằng không ngươi đã có cảnh giới Thần Lực, sao có thể bị kẻ gian hạ độc được cơ chứ?"
"Nhưng giờ cũng còn chưa muộn."
Cao Chiêm Hổ hít một hơi thật sâu, hắn đang định cho Cao Ngọc Chí dùng Hoán Huyết Châu.
"Vèo."
Ngay lúc này, một bóng người xuất hiện trong đại sảnh dưới lòng đất.
"Ai?"
Cao Chiêm Hổ ngẩng phắt đầu lên, ánh mắt hắn sắc bén như dao, lập tức nhìn thẳng vào bóng người đang đứng cách đó không xa.
"Là ngươi sao, Ngọc Thành?"
Cao Chiêm Hổ trợn trừng mắt, dường như hắn đang rất khiếp sợ và bất ngờ.
"Cha, là ta."
"Quả nhiên là ngươi có Hoán Huyết Châu. Hoán Huyết Châu có thể giúp võ giả thay đổi máu thịt, không khác nào giúp võ giả bước được nửa bước vào cảnh giới Thần Lực. Bảo vật quý giá như thế mà ngươi muốn cho một phế nhân hôn mê bất tỉnh, đang cận kề tử vong dùng sao?"
"Cha, có phải là cha già rồi nên hồ đồ không?"
Nét mặt Cao Ngọc Thành cũng trở nên dữ tợn.
"Câm miệng!"
"Nói, ngươi dùng cách nào để vào đây?"
"Lẽ nào ngươi theo dõi ta?"
"Nghịch tử, nơi này chỉ có gia chủ các đời mới được vào, ngươi..."
Cao Chiêm Hổ cực kỳ giận dữ.
Hắn liên tục nói nhưng rồi như sực nghĩ ra điều gì đó, hắn không nói tiếp nữa.
Ngược lại, hắn trợn mắt, vẻ khiếp sợ lộ rõ trên gương mặt.
Cao Ngọc Thành rất bình tĩnh, thậm chí, hắn còn mỉm cười, nói: "Cha, xem ra ngươi cũng đoán được rồi."
"Đúng thế đấy, đại ca trúng độc là do ta làm. Thậm chí không chỉ có đại ca, những người trúng độc ở Cao Gia Bảo đều là ta làm cả."
Ngực Cao Chiêm Hổ phập phồng dữ dội, hắn nghiến răng, nói từng từ từng chữ: "Nghịch tử, tại sao? Tại sao ngươi lại làm như vậy? Hắn là đại ca của ngươi đấy!"
"Tại sao à?"
"Ha ha ha, lão già, ngươi biết rõ là vì sao mà. Cao gia chúng ta bắt nguồn từ Ngũ Độc Giáo, nhưng khi đó Ngũ Độc Giáo tạo phản, bị triều đình trấn áp rồi sụp đổ. Đã hơn trăm năm trôi qua, tại sao ngươi còn ôm chặt thứ tổ huấn chó má đó không buông?"
"Bao năm nay, ngươi quyết tâm xây dựng lực lượng, chế tạo vũ khí, giáp trụ, chẳng phải là để chuẩn bị tạo phản sao?"
"Bây giờ đã không phải là hơn trăm năm trước nữa rồi. Ngũ Độc Giáo đã tan thành mây khói, vậy mà ngươi lại quyết tâm tạo phản, như thế chẳng phải là muốn lấy mạng của toàn bộ Cao Gia Bảo này sao?"
"Ta chắc chắn sẽ không cho ngươi dùng mạng của tất cả mọi người trong Cao Gia Bảo để đánh cược! Hơn nữa, đại ca được ngươi yêu quý, ngươi gần như mang tất cả tâm huyết, tài nguyên cho đại ca, vậy còn ta thì sao? Ta cũng là con của ngươi!"
"Những thứ kia thì thôi cũng được. Nhưng ngươi còn muốn cho đại ca dùng Hoán Huyết Châu, Hoán Huyết Châu của Cao gia chúng ta cũng chỉ còn sót lại có một viên đó thôi phải không? Cho một người sắp chết dùng nó cũng không chịu cho ta. Lão già, ngươi đã bất nhân vậy đừng có trách nhi tử bất hiếu!"
Khí huyết trên người Cao Ngọc Thành sôi trào mãnh liệt.
Cùng lúc đó, hắn cũng rút đao trong tay ra.
"Nghịch tử! Ngươi muốn làm gì? Chẳng lẽ ngươi còn muốn ra tay với cả ta?"
Cao Chiêm Hổ run rẩy cả người, không phải vì sợ mà là vì phẫn nộ.
Có thế nào đi nữa, hắn cũng không nghĩ đến việc con trai lại dám rút đao chĩa về phía hắn.
"Ra tay với ngươi?"
"Lão già, ta biết ngươi mạnh, ngươi đã đạt đến Luyện Tạng đỉnh phong từ lâu, ta không phải là đối thủ của ngươi."
"Các ngươi còn đang đứng xem kịch đấy à? Lão già không chết thì ta cũng không bao giờ có thể chấp chưởng Cao Gia Bảo, đến lúc đó, cam kết của ta với các ngươi tất nhiên cũng không thể thực hiện được."
Giọng của Cao Ngọc Thành vang vọng trong đại sảnh dưới lòng đất.
Hắn vừa dứt lời, trong thông đạo dưới đất đã lập tức vang lên một tràng cười to: "Ha ha ha, Nhị thiếu gia đúng là người đáng tin cậy, đúng là tìm được mật thất của Cao Gia Bảo rồi."
"Vèo vèo vèo."
Chẳng mấy chốc sau, năm bóng đen xuất hiện trong đại sảnh.
Cao Chiêm Hổ chỉ vào Cao Ngọc Thành, trầm giọng: "Nghịch tử, ngươi còn cấu kết với người ngoài? Đây là tranh ăn với hổ! Chuyện mà Cao gia phải làm há lại có thể cho người ngoài biết sao?"
Cao Ngọc Thành lại không đồng tình, hắn bình tĩnh nói: "Lão già, ngươi không cần quan tâm việc này, tất nhiên là ta có chừng mực."
"Được rồi, các ngươi còn không mau mau tiễn lão già đi đi à?"
Cao Ngọc Thành đứng im, năm bóng người đứng sau hắn lại lập tức ra tay.
"Rầm rầm rầm."
Khí huyết trên người của cả năm đều bùng nổ, khí huyết của ai cũng mạnh mẽ, không hề kém cạnh so với Cao Chiêm Hổ.
Gần như chỉ mất có một hơi thở là năm người đã vây được Cao Chiêm Hổ lại rồi.
Cao Ngọc Thành nhấc đao lên, bước chậm rãi từng bước đến trước mặt Cao Ngọc Chí.
Cao Ngọc Chí vẫn hôn mê bất tỉnh, nằm trên giường đá.
Cao Ngọc Thành từ từ giơ đao lên, hắn khẽ lầm bầm: "Đại ca, thật ra ta không hề muốn giết ngươi."
"Nhưng ngươi không chết thì lão già sẽ không bao giờ bỏ cuộc, ta cũng vĩnh viễn không thể chấp chưởng Cao Gia Bảo được."
"Có trách thì trách ngươi với lão già ấy đều muốn tạo phản, muốn chôn vùi toàn bộ Cao Gia Bảo đi."
Nhìn Cao Ngọc Thành hướng mũi đao về phía Cao Ngọc Chí, Cao Chiêm Hổ phẫn nộ đến cực điểm, ngay cả gương mặt hắn cũng méo mó dữ tợn.
"Súc sinh, đồ súc sinh!"
"Nghịch tử, mau dừng tay cho ta, đó là đại ca ngươi!"
"Ngươi muốn Hoán Huyết Châu phải không? Ta cho ngươi, ta cho ngươi hết, đừng có làm hại đại ca ngươi."
Cao Chiêm Hổ sơ sẩy, ngay lập tức, hắn bị một người áo đen đánh một chưởng lên lồng ngực.
"Hự."
Cao Chiêm Hổ nặng nề ngã xuống đất, hắn phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng như tờ giấy, rõ ràng là đã bị trọng thương.
Thế nhưng dường như hắn không thèm để ý, ánh mắt hắn vẫn chỉ nhìn chòng chọc vào Cao Ngọc Thành.
"Ngọc Thành, đừng..."
Thế nhưng Cao Ngọc Thành đã nghiến răng, đột ngột đâm một nhát đao xuống.
"Xì xì."



Bạn cần đăng nhập để bình luận