Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 229. Ai có thể đỡ nổi đao của Đao Thập Nhị? (2)



Chương 229. Ai có thể đỡ nổi đao của Đao Thập Nhị? (2)




Hắn không cản nổi!
Thế nhưng ngay khi quyền ảnh rợp trời sắp bị một đao của Lục Trường Sinh chém nát, Tinh Không Bộc Bố Ý Cảnh sắp chém giết Triệu Luân đến nơi thì biến cố lại ập đến!
“Vèo”.
Một tia sáng bạc có màn đêm che lấp, dường như rất khó nhận ra từ đâu lao tới.
Thế nhưng Lục Trường Sinh lại nhận ra rất nhanh.
“Hử?”
Lục Trường Sinh quay phắt đầu lại.
Chỉ là tia sáng màu bạc đã tới trước mặt hắn.
Đó là một nam tử mặc áo đen, trong tay cầm một thanh đoản kiếm.
Mũi kiếm nhắm thẳng vào tim Lục Trường Sinh.
Nhìn khắp toàn thân nam tử áo đen này không có điểm nào đặc biệt.
Ngoài chiếc mặt nạ màu trắng trên mặt là có phần quỷ dị.
Thế nhưng một kẻ bình thường như vậy lại nắm đúng thời cơ, ngay khi Lục Trường Sinh thi triển cả hai ý cảnh, gần như đã dốc hết toàn lực để động thủ.
Thời cơ này đúng là nhanh chuẩn ngoan.
Đây là thích khách trời sinh!
“Gì thế?”
“Có kẻ đánh lén, hơn nữa lại nắm chắc thời cơ như vậy?”
“Chiếc mặt nạ này... Chẳng lẽ là U Kiếm Khách?”
“Đúng, chắc chắn là hắn rồi! Kiếm pháp ám sát xuất thần nhập hóa, dáng vẻ tầm thường không có gì nổi bật, mỗi lần ra tay đều là nhanh chuẩn ngoan, một kích tất sát, chắc chắn là hắn!”
“Nghe đồn U Kiếm Khách không ra tay thì thôi, nhưng đã ra tay thì chắc chắn có thể giết chết đối thủ. Không ngờ hắn lại đột nhiên động thủ như vậy, đúng là nắm chuẩn thời cơ, Đao Thập Nhị gặp rắc rối to rồi.”
Rất nhiều võ giả đã nhận ra nam tử áo đen là ai!
U Kiếm Khách!
Không ai rõ tên thật của U Kiếm Khách là gì.
Nhưng rõ ràng là trong chốn giang hồ cái danh U Kiếm Khách cũng rất nổi bật.
Tuy chưa có ai từng thấy khuôn mặt thật của U Kiếm Khách, nhưng số lần U Kiếm Khách ra tay thật ra cũng không ít.
Hơn nữa hắn thường xuyên ra tay ám sát các võ giả cảnh giới Thần Lực, đã vậy còn chưa từng thất thủ bao giờ!
Thật ra tới cả Triệu Luân cũng phải kinh ngạc.
Hắn và U Kiếm Khách vốn không hề quen biết, thậm chí trước đó cả hai cũng không liên quan gì tới nhau.
Rõ ràng U Kiếm Khách không ra tay vì Triệu Luân, điều hắn muốn là một kích tất sát, giết chết Đao Thập Nhị xong cướp lấy Vân Anh Khoáng Mẫu trên người Đao Thập Nhị.
Nhất thời trong lòng Triệu Luân dấy lên cảm xúc rất khó tả.
Không ngờ hắn tung hoành giang hồ hơn hai mươi năm vậy mà lại có lúc phải liên thủ với người khác để đối phó với một hậu bối trẻ tuổi.
Dù trong khoảnh khắc chỉ mành treo chuông nhưng Lục Trường Sinh lại không hề kinh hoảng.
Thậm chí hắn còn chẳng buồn tránh né.
Ngược lại hắn chỉ nhìn chòng chọc U Kiếm Khách.
“Đúng là một thích khách giỏi.”
“Nhanh chuẩn ngoan, còn mạnh mẽ hơn cả cách ta giết người khi trước.”
Lục Trường Sinh nhớ tới Thuấn Sát thuật mình sáng tạo ra khi xưa, nếu so với phương thức ám sát của U Kiếm Khách thì kém hơn rất nhiều.
Trong hoàn cảnh này ngay cả võ giả Thiên Đỉnh chắc chắn cũng chỉ có một con đường chết.
Mà Lục Trường Sinh còn không phải võ giả Thiên Đỉnh.
“Lâm! Binh!”
Ngay sau đó trong miệng Lục Trường Sinh truyền ra một tiếng quát khẽ.
“Ầm”.
Tiếng quát ầm ầm như tiếng chuông đồng, nháy mắt đã vang vọng trong tai U Kiếm Khách cùng Triệu Luân.
Đúng, không chỉ có U Kiếm Khách mà còn có cả Triệu Luân.
Lục Trường Sinh liên tục thi triển bí pháp Cửu Tự Chân Ngôn hai lần, đồng thời đối phó với U Kiếm Khách và Triệu Luân.
Đoản kiếm trong tay U Kiếm Khách khẽ rung lên.
Có thể thấy U Kiếm Khách đang muốn giãy giụa thoát ra.
Thế nhưng không có tác dụng gì.
U Kiếm Khách lập tức trở nên “bất động”.
Tay hắn vẫn giơ kiếm nhưng lại không thể tiến thêm bước nào.
Triệu Luân cũng vậy, đầu óc hắn đã trống rỗng, tinh thần chấn động, khí huyết cũng bị chấn động, không tài nào nhúc nhích nổi.
Với ý chí, khí huyết cùng tố chất thân thể của hai người, dù bí pháp Cửu Tự Chân Ngôn có mạnh thì cũng không “giữ” chân cả hai được bao lâu.
Hơn nữa Triệu Luân còn có ý cảnh gia trì.
Thế nhưng do Lục Trường Sinh đã sử dụng hai loại ý cảnh đè ép nên ý cảnh của Triệu Luân cũng không có mấy tác dụng.
Mà bí pháp Cửu Tự Chân Ngôn cũng không cần giữ chân hai kẻ này quá lâu.
Dù chỉ trong nửa hơi thở, thậm chí trong một nháy mắt cũng đủ rồi.
Cao thủ tranh đấu, thắng bại thường được quyết định chỉ trong chớp mắt!
“Trảm!”
Đao trong tay Lục Trường Sinh chém mạnh về hai hướng trái phải.
“Xì”.
Lần này ánh đao không gặp bất cứ vật cản nào.
Cổ U Kiếm Khách nháy mắt bị chém đứt, đầu lâu rơi bộp xuống mặt đất.
Triệu Luân cũng ôm chặt lấy cổ mình.
Tuy đầu hắn không rơi xuống nhưng máu tươi lại phun tung tóe, rõ ràng kẻ này cũng không sống nổi nữa rồi.
“Bộp”.
Hai cái xác đổ rạp trên mặt đất.
Chết!
Trong một chớp mắt, rất nhiều người thậm chí còn không nhìn rõ, không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, thế nhưng trận đấu thì đã kết thúc.
Chỉ là người chết không phải Đao Thập Nhị mà lại là Triệu Luân và U Kiếm Khách!
Lục Trường Sinh không muốn biết bộ mặt thật bên dưới mặt nạ của U Kiếm Khách.
Không cần biết đối phương trông ra sao thì giờ cũng đã trở thành một cái xác lạnh băng rồi.
Lục Trường Sinh bước tới, lúc đi qua xác Triệu Luân hắn hơi khựng lại, nhưng rồi vẫn lắc đầu tiến lên phía trước.
Người trong giang hồ, thân bất do kỷ.
Không cần biết tuổi tác bao nhiêu, cũng không cần biết là tiền bối hay hậu bối.
Đã vào giang hồ mà thực lực không đủ thì đây chính là kết quả.
Lục Trường Sinh chậm rãi bước từng bước về phía Thượng Nguyên đạo tràng.
Những người xuất hiện trong tầm mắt hắn lập tức lùi lại đằng sau, trong mắt ai nấy đều lóe ra vẻ kinh hãi.
Nhìn hai cái xác nằm rạp trên đất.
Triệu Luân và U Kiếm Khách.
Còn có Trần Lôi đã bị người của Trọng Kiếm Môn mang đi trước đó.
Có ai không phải là kẻ thanh danh hiển hách đâu?
Cuối cùng thì sao?
Họ đã chết cả rồi!
Tới cả U Kiếm Khách và Triệu Luân coi như tình cờ liên thủ mà cuối cùng cũng bị Đao Thập Nhị giết chết.
Giờ còn ai dám bước ra ngăn cản Đao Thập Nhị nữa?
“Vân Anh Khoáng Mẫu ở đây.”
“Còn ai muốn tranh nữa không?” Hết chương 229.



Bạn cần đăng nhập để bình luận