Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 1264. Dưới cấp bậc Tổ Cảnh chỉ là con kiến!



Chương 1264. Dưới cấp bậc Tổ Cảnh chỉ là con kiến!




Xoáy nước bé như vậy, sao Lục Trường Sinh lại không bắt được?
Xoáy nước có thể sâu dưới đáy sông bao nhiêu?
Một trượng hay mười trượng?
Hay là hai mươi trượng?
Đừng nói mười trượng hai mươi trượng, dù sâu đến trăm trượng thì sao?
Với lực lượng Lục Trường Sinh thể hiện lúc này, sao có thể không bắt được một xoáy nước cơ chứ?
Tuy nhiên, thực tế Lục Trường Sinh không bắt được một xoáy nước.
Vòng xoáy này dường như còn nặng hơn cả một ngọn núi.
“Hừ!”
“Lên!”
Lục Trường Sinh hừ lạnh, dứt khoát dùng hai tay tóm lấy.
Đây chính sức lực của hai tay, hơn nữa khí tức trên người hắn liên tục tăng, gần như đã kéo đến cực hạn.
Đây là lực lượng cực hạn Tôn Cảnh chân chính.
Lực lượng này đủ để tùy tiện “kéo” cả một dòng sông lớn, huống chi là một vòng xoáy?
Thế nhưng, lực lượng kinh thiên động địa như vaath mà vòng xoáy vẫn không hề hấn chút nào.
Lần này, dù ngườiời ngu dốt mức nào cũng nhận ra vòng xoáy này có vấn đề.
“Sao lại thế này? Vòng xoáy này… không bình thường!”
“Thật sự rất kỳ quái, bên dưới sông lớn lại có một vòng xoáy như vậy, rốt cuộc là chuyện gì?”
“Nhìn dáng vẻ Lục Trường Sinh giống như hắn đang tìm kiếm thứ gì, chẳng lẽ hắn đến nơi ba sông giao thoa quả thật để tìm kiếm một thứ gì đó?”
“Lục Trường Sinh rất kỳ quái, nghe nói Âu Phục Xuân vẫn giữ bảo vật trên người, Lục Trường Sinh không lấy bảo vật của Âu Phục Xuân, vậy sao hắn còn muốn bảo vệ Âu Phục Xuân?”
Rất nhiều người cảm thấy rất thắc mắc.
Bọn họ biết rất ít thông tin về Lục Trường Sinh, cũng không biết nội tình chân chính của Lục Trường Sinh.
Ánh mắt bọn họ từ đầu đến cuối vẫn luôn dừng trên người Âu Phục Xuân.
Tuy nhiên, Lục Trường Sinh không để ý những người khác nghị luận như nào.
Hắn dồn toàn lực, hai tay tóm lấy vòng xoáy.
Sau đó hắn hét lớn.
“Lên!”
Lực lượng Tôn Cảnh cực hạn bùng nổ.
Cả dòng sông lớn chấn động.
Ngay cả ngọn núi lớn cũng bị lực lượng lúc này của Lục Trường Sinh di dời.
Nhưng chỉ có xoáy nước nho nhỏ này vẫn không hề hấn gì.
Dù là lực lượng mạnh mẽ của Lục Trường Sinh, xoáy nước vẫn hoàn xoáy nước.
Căn bản không hề xê dịch.
“Hửm?”
“Trong vòng xoáy này hình như có một đường đi?”
Ánh mắt Lục Trường Sinh hơi nhíu lại.
Dường như hắn đã cảm nhận được điều gì.
Tuy rằng xoáy nước vẫn là xoáy nước, hắn không thể làm gì được nó.
Tuy vậy, Lục Trường Sinh không phải chỉ thu được hai bàn tay trắng.
Hắn dường như thấy được một lối đi ẩn hiện trong vòng xoáy.
Có lẽ, đi qua vòng xoáy này có thể đến được một nơi đặc biệt.
Lục Trường Sinh nghĩ tới khả năng có thể xảy ra.
Hắn đã chờ không kịp mà muốn tiến vào trong vòng xoáy.
Thé nhưng, Lục Trường Sinh nhìn Âu Phục Xuân, lại nhìn khắp bốn phía.
Hắn không muốn mang theo Âu Phục Xuân.
Xoáy nước kia không rõ nguy hiểm thế nào.
Một khi bước vào xoáy nước, ngay cả Lục Trường Sinh còn không thể bảo đảm bản thân sẽ an toàn, huống chi là Âu Phục Xuân?
Chỉ cần sơ sẩy, có lẽ Âu Phục Xuân sẽ chết.
Hiện tại Lục Trường Sinh tạm thời không muốn để Âu Phục Xuân chết.
“Đưa bảo vật cho ta.”
Lục Trường Sinh bỗng nhiên mở miệng nói.
“Hả?”
“Lục tiền bối, này…”
Sắc mặt Âu Phục Xuân hơi đổi.
Trước đó, Lục Trường Sinh không hứng thú với bảo vật trên người hắn.
Hiện tại xem như lộ bản mặt thật sao?
Cuối cũng vẫn đi tới bước này.
“Nếu ngươi không đưa bảo vật cho Lục mỗ, vậy sau khi Lục mỗ vào trong vòng xoáy, để lại một mình ngươi, ngươi nghĩ bản thân còn giữ được mạng không?”
Lục Trường Sinh thản nhiên nói.
Sắc mặt Âu Phục Xuân lập tức thay đổi.
Hắn không ngu xuẩn.
Hắn lập tức hiểu được lời giải thích của Lục Trường Sinh.
Hắn mang theo bảo vật, dù có Lục Trường Sinh uy hiếp vẫn có người bí quá hóa liều.
Bảo vật ở trên người hắn chắc chắn sẽ thành bùa đòi mạng!
Về phần tin tưởng Lục Trường Sinh hay không?
Không cần phải suy xét.
Nếu Lục Trường Sinh muốn bảo vật của hắn, mấy tháng trước có thể giết hắn, cướp bảo vật, làm gì phải chờ đến giờ, dùng mánh khóe lừa đảo như này?
“Làm phiền Lục tiền bối!”
Âu Phục Xuân lập tức lấy bảo vật, giao cho Lục Trường Sinh.
Nhìn thấy Âu Phục Xuân lấy bảo vật ra ngoài, ánh mắt rất nhiều người lập tức sáng lóe, nhìn chòng chọc vào Lục Trường Sinh và Âu Phục Xuân.
“Đó là bảo vật trên người Âu Phục Xuân? Bảo vật truyền thừa trong truyền thuyết của gia tộc Âu thị, rốt cuộc đã xuất hiện….”
“Âu Phục Xuân muốn làm gì? Hắn nghĩ muốn giao bảo vật cho Lục Trường Sinh ư? Sao hắn dám làm vậy?”
“Đó là bảo vật truyền thừa của gia tộc Âu thị, hắn cứ vậy mà tùy tiện giao cho Lục Trường Sinh?”
“Bảo vật ngay trước mắt, nên làm gì? Rốt cuộc có nên ra tay hay không?”
Lập tức, bầu không khí khắp nơi ba sông giao thoa thay đổi.
Tuy rằng vẫn không có người nào dám “nhảy lên” động thủ.
Nhưng một đám giống như hổ rình mồi, hận không thể có người dẫn đầu, ra tay trước, sau đó bọn họ hùa nhau tiến lên.
Đáng tiếc, không ai muốn làm chim đầu đàn.
Bọn họ không quên trước đó dã nhìn thấy một màn rung động mức nào
Không quên sự khủng bố của Lục Trường Sinh.
Động thủ lúc này khác gì tự tìm đường chết?
Bởi vậy, dù bảo vật truyền thừa củagia tộc Âu thị ngày trong gang tấc, ngay trước mắt bao người, những vẫn không có người dám ra tay.
Lục Trường Sinh gật đầu.
Hắn trực tiếp nhận bảo vật truyền thừa trong tay Âu Phục Xuân, sau đó dường như không quá để ý, trực tiếp cất vào trong người.
“Sau khi ta tiến vào, ngươi đứng bên ngoài đợi.”
Dừng một chút, Lục Trường Sinh lại hướng tới bốn phía lên tiếng: “Nếu Âu Phục Xuân chết, dù mò đến tận chân trời góc bể, Lục mỗ phải giết cho bằng được!”
Nói xong, Lục Trường Sinh trực tiếp bước từng bước, nháy mắt bên trong vòng xoáy
“Vèo.”
Sau đó, Lục Trường Sinh không hề do dự, bước vào vòng xoáy.
Sau khi Lục Trường Sinh bước vòng xoáy, thân hình hắn biến mất không thấy tăm hơi
“Ầm ầm ầm.”
Cùng lúc đó, nước sông bị Lục Trường Sinh cưỡng bắt rẽ làm đôi, giờ phút này cũng từ trên hư không trăm trượng hạ xuống.
Tạo ra tiếng vang rất lớn, đinh tai nhức óc. Hết chương 1264.



Bạn cần đăng nhập để bình luận