Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 2042: Thời Không Trường Hà chi biến, “Lục Trường Sinh” nhảy vào Thời Không Trường Hà? (4)

Nếu thật sự có thể bộc phát ra uy lực của Hoàng Kim Chiến Kích, vậy thì trong những kẻ siêu thoát nhất cảnh cũng là vô địch chân chính!
Lục Trường Sinh không biết Hoàng Kim Chiến Kích là thứ gì.
Nhưng khi Bạch Ngọc Côn thi triển ra Hoàng Kim Chiến Kích, Lục Trường Sinh cũng cảm nhận được nguy hiểm.
Thậm chí là cực kỳ nguy hiểm!
Bởi vậy Lục Trường Sinh thậm chí không cần nghĩ ngợi đã phóng ra sức mạnh hủy diệt tích lũy suốt 50 năm.
“Rầm.”
Toàn bộ sức mạnh hủy diệt bộc phát.
Sức mạnh hủy diệt tích lũy 50 năm nháy mắt biến thành một đám mây to lớn che khuất bầu trời, trực tiếp bao phủ cả vùng hư không này.
Thậm chí ngay cả một mảnh vàng kim chói mắt kia cũng bị sức mạnh hủy diệt che đậy.
Trong tầm mắt không có màu vàng kim mà chỉ có đầy trời tối đen.
“A…”

“Đây là sức mạnh gì?”
Bạch Ngọc Côn hét thảm một tiếng.
Thanh âm vang lên rồi rất nhanh tắt lịm.
Bốn phía vẫn là một màu đen kịt như cũ.
Thời gian trôi qua.
Lục Trường Sinh khẽ nhướng mày.
Sao thế này?
Hắn không cảm mang ứng được chút khí tức nào của Bạch Ngọc Côn.
Lục Trường Sinh vẫn khá cảnh giác với Bạch Ngọc Côn, đề phòng bị Bạch Ngọc Côn lừa gạt.
Thế nhưng sức mạnh hủy diệt chỉ vừa bao trùm thì Bạch Ngọc Côn đã kêu rên liên hồi, sau đó khí tức nhanh chóng suy sụp.
Ngay thời gian cả ba hơi thở cũng không chống chịu được.
Lục Trường Sinh cảm thấy không thể tin nổi.
Chuyện này dường như không bình thường lắm.
Bởi vậy Lục Trường Sinh lại đợi thêm một thời gian.
Thế nhưng vẫn không có bất cứ khí tức nào của Bạch Ngọc Côn như cũ.
Dù có lừa gạt thì cũng không thể kéo dài như vậy.
Dù sao sức mạnh hủy diệt của Lục Trường Sinh cũng vô cùng khủng bố.
Thế là Lục Trường Sinh vung tay lên, thu hết sức mạnh hủy diệt vẫn chưa hoàn toàn tiêu hao vào Chân giới.
Hắn nhìn nơi Bạch Ngọc Côn đứng trước đó, đâu còn bóng dáng Bạch Ngọc Côn nữa?
Chỉ còn lại một cây Hoàng Kim Chiến Kích chiếu sáng rực rỡ, tỏa ra quang mang vàng kim chói mắt.
Vừa rồi ngay cả sức mạnh hủy diệt cũng không làm gì được cây Hoàng Kim Chiến Kích này.
Quả là trọng bảo!
Lục Trường Sinh giơ tay ra vồ một cái, nắm chắc lấy Hoàng Kim Chiến Kích.
“Vù vù.”
Hoàng Kim Chiến Kích chấn động kịch liệt, muốn tránh khỏi bàn tay Lục Trường Sinh.
Bên trong mơ hồ có một tia ý chí khủng bố.
Nhưng nơi này là lôi đài do Đỉnh Vũ Trụ sắp xếp.
Có thể trấn áp mọi loại sức mạnh ngoại lai.
Tuyệt đối sẽ không cho phép bất cứ sức mạnh ngoại lai nào nhúng tay vào.
Mà tia ý chí này chính là sức mạnh ngoại lai.
“Trấn!”
Ngay sau đó trên Hoàng Kim Chiến Kích thoáng nổi lên một gương mặt, nhưng khi thanh âm băng lãnh này vang lên, gương mặt kia vỡ vụn trong nháy mắt.
Mà Hoàng Kim Chiến Kích lại yên tĩnh như cũ, cứ thế bị giữ lại trong tay Lục Trường Sinh.
Lục Trường Sinh khẽ nhướng mày.
Hắn không biết chủ nhân của Hoàng Kim Chiến Kích.
Thậm chí hắn cũng không nhận ra Hoàng Kim Chiến Kích.
Nhưng hắn biết Hoàng Kim Chiến Kích hẳn là một món trọng bảo rất mạnh.
Bất kể xảy ra chuyện gì, giờ Hoàng Kim Chiến Kích đã rơi vào tay hắn, vậy là đủ rồi.
Thế là Lục Trường Sinh thu Hoàng Kim Chiến Kích vào, sau đó ra khỏi lôi đài.
“Đoàng.”
Lập tức, dưới lôi đài vô số người cảm thấy trong đầu ầm vang.
Thắng.
Lục Trường Sinh lại thắng.
Kỳ thực Lục Trường Sinh thắng cũng không có gì lạ.
Rất nhiều người đều tin rằng Lục Trường Sinh có thể chiến thắng Bạch Ngọc Côn.
Nhưng Hoàng Kim Chiến Kích trong tay Bạch Ngọc Côn thì khác.
Đó là chí bảo của Bạch Đế!
Gương mặt vừa xuất hiện tuy Lục Trường Sinh không biết nhưng rất nhiều người lại biết rõ.
Đó chính là Bạch Đế!
Lục Trường Sinh thế mà lại “cướp” luôn Hoàng Kim Chiến Kích?
Không phải như thế sẽ chọc giận Bạch Đế à?
“Lợi hại, Lục Trường Sinh đúng là không kiêng nể ai, ngay cả Hoàng Kim Chiến Kích cũng dám cướp?”
“Bạch Ngọc Côn sử dụng Hoàng Kim Chiến Kích, nếu Bạch Ngọc Côn chết rồi, thì Hoàng Kim Chiến Kích chính là chiến lợi phẩm của Lục Trường Sinh, Lục Trường Sinh sao lại không dám? Huống chi phía sau Lục Trường Sinh cũng có núi Phi Long, không có gì phải sợ Bạch Đế.”
“Bất kể thế nào, chung quy đây cũng là chí bảo của Bạch Đế. Hì hì, chỉ sợ lúc này Bạch Đế cũng đang cực kỳ tức giận, ký thác kỳ vọng vào Bạch Ngọc Côn nhưng một hiệp hắn cũng không chống đỡ nổi, chênh lệch với chủ lôi đài cấp độ Vô Địch đúng là lớn thật.”
“Ta cảm thấy không phải Bạch Ngọc Côn quá yếu mà là Lục Trường Sinh quá mạnh. Cảm giác so với năm mươi năm trước thực lực của Lục Trường Sinh lại tăng lên rất nhiều, đặc biệt là lực công kích, sức mạnh hủy diệt che khuất bầu trời kia còn mạnh hơn so với lúc đối phó Viên Cửu Chân năm mươi năm trước.”
“Ai bảo Bạch Ngọc Côn khiêu chiến Lục Trường Sinh? Chọn lựa kỹ càng, cảm thấy đối phương là quả hồng mềm, vậy mà dù có cầm Hoàng Kim Chiến Kích thì một chiêu của đối phương cũng không đỡ nổi…”
Rất nhiều người kỳ thực cũng không để ý tới Bạch Ngọc Côn.
Trong mắt bọn hắn, thậm chí Bạch Ngọc Côn đã trở thành đại diện cho hai từ “phế vật”.
Bọn hắn chú ý tới chuyện phía sau hơn.
Nhất là Hoàng Kim Chiến Kích.
Sao Bạch Đế có thể để Lục Trường Sinh tùy tiện lấy mất Hoàng Kim Chiến Kích được?
Lục Trường Sinh gặp Phương Xuyên và Lâm Thanh Loan.
Ánh mắt Phương Xuyên ngưng trọng, hắn nói: “Trường Sinh, đi mau, tranh thủ quay về động phủ liên hệ với sư tôn ngay.”
Thế là ba người Lục Trường Sinh mang theo nguyên tinh, lập tức quay về động phủ.
“Phương sư huynh, rốt cuộc đã có chuyện gì?”
Lục Trường Sinh hỏi.
Phương Xuyên nhìn Lục Trường Sinh, thở dài một tiếng rồi nói: “Đương nhiên là vì Hoàng Kim Chiến Kích rồi. Thanh Hoàng Kim Chiến Kích này là chí bảo của Bạch Đế bệ hạ, hẳn là hắn đã ban nó cho hậu duệ trực hệ Bạch Ngọc Côn, nhưng ai ngờ Bạch Ngọc Côn lại kém cỏi như vậy, đã không phát huy được uy lực của Hoàng Kim Chiến Kích còn bị Lục sư đệ chém giết.”
“Bạch Ngọc Côn có thể chết, nhưng với Bạch Đế thì Hoàng Kim Chiến Kích tuyệt đối không thể mất được.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận