Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 2200: Quay trở lại Thời Không Trường Hà, gặp một “Lục Trường Sinh” khác, hai linh hồn Bất Hủ hợp nhất! (3)

Sau khi phân tích thành công, Lục Trường Sinh bắt đầu “hấp thu” linh hồn này.
Thực ra linh hồn này khá mạnh mẽ.
Đã đạt đến cảnh giới Siêu Thoát.
Nhưng chỉ là kẻ siêu thoát nhất cảnh.
Thậm chí còn chưa đạt đến nhị cảnh.
Đối phương được gọi là “Lục lão tổ”.
Cuối cùng Lục lão tổ cũng bị Lục Trường Sinh “hấp thu.”
Nhưng linh hồn Bất Hủ chỉ tăng thêm 1%.
Đúng vậy, chỉ có 1%.
Thấp hơn nhiều so với dự đoán của Lục Trường Sinh.
Nhưng hiện giờ thời gian với Lục Trường Sinh không có ý nghĩa gì hết.
Hắn có thể tiếp tục điều khiển thuyền thời không xuôi dòng.
Không biết đã qua bao lâu.
Có linh hồn đầu tiên thì sẽ có linh hồn thứ hai, linh hồn thứ ba…
Lục Trường Sinh chậm rãi hấp thu từng linh hồn một.
Tiến độ linh hồn Bất Hủ của hắn cũng tăng lên một cách đều đặn.
Từ 35% tăng lên hơn 50%.
Sau đó vẫn tiếp tục tăng lên.
Quan trọng là khi linh hồn Bất Hủ tăng lên, vũ trụ Chân giới của Lục Trường Sinh cũng không ngừng “phình to” ra.
Dù sao thì đây cũng là Thời Không Trường Hà.
Nước sông Thời Không Trường Hà là vô tận.
Chỉ cần cường độ linh hồn có thể tăng lên thì vũ trụ Chân giới của Lục Trường Sinh chắc chắn có thể theo kịp cường độ linh hồn và nhanh chóng phình to.
Mỗi khi linh hồn Bất Hủ của Lục Trường Sinh tăng thêm 1%, đối với vũ trụ Chân giới mà nói đó là sự gia tăng rất lớn.
Vì vậy sau khi linh hồn Bất Hủ của Lục Trường Sinh tăng lên 50% thì vũ trụ Chân giới của Lục Trường Sinh không biết đã tăng lên bao nhiêu lần.
Lục Trường Sinh không biết thực lực của mình hiện giờ mạnh đến mức nào.
Nhưng hắn biết, giờ vũ trụ Chân giới của hắn vừa xuất hiện thì hắn có thể trực tiếp nghiền nát kẻ thôn phệ đỉnh tiêm mà hắn gặp lần trước.
Gần như có thể giết chết đối phương ngay lập tức!
Đúng vậy giết chết kẻ thôn phệ đỉnh tiêm ngay lập tức!
Hiện tại Lục Trường Sinh có tự tin như vậy.
Hơn nữa vũ trụ Chân giới của hắn vẫn đang phình to ra.
Sức mạnh của hắn dường như còn lâu mới tới giới hạn.
Theo thời gian trôi qua.
Số linh hồn mà Lục Trường Sinh cắn nuốt ngày càng ít đi.
Có rất nhiều linh hồn, Lục Trường Sinh đã hấp thu từng linh hồn một.
Giờ muốn gặp một linh hồn cũng rất khó.
Không biết trôi dạt bao lâu.
Đột nhiên mắt Lục Trường Sinh sáng lên.
Hắn nhìn thấy ở đằng xa có một bóng người khổng lồ.
“Kẻ thôn phệ?”
Lục Trường Sinh lại gặp kẻ thôn phệ.
Nhưng kẻ thôn phệ này lại khiến Lục Trường Sinh có cảm giác rất quen thuộc.
Tới gần hơn Lục Trường Sinh đã nhìn thấy đối phương, đột nhiên hắn sững ra.
“Ngươi…”
Lục Trường Sinh nhìn chằm chằm đối phương.
Dung mạo của kẻ này giống hệt Lục Trường Sinh.
Điều kỳ diệu hơn là linh hồn của hai người dường như có cùng một nguồn gốc.
Lục Trường Sinh đã từng gặp người này.
Trước đây hắn đã “nhìn thấy” linh hồn của mình tại chiều không gian khác nhảy vào Thời Không Trường Hà.
Lúc đó hẳn đối phương đã là Chúa Tể.
Nhưng giờ xem ra, lúc ấy đối phương đã là Chúa Tể đỉnh tiêm mới đúng.
Đó là cảnh giới không thể tiến thêm được nữa.
Vậy nên hắn mới nhảy vào Thời Không Trường Hà.
Không ngờ giờ cả hai lại gặp nhau lần nữa.
Lại còn gặp trong Thời Không Trường Hà.
“Là ngươi… linh hồn của chiều không gian khác. Ngươi hẳn cũng tên là Lục Trường Sinh nhỉ?”
Đột nhiên đối phương lên tiếng.
“Đúng vậy, ta tên là Lục Trường Sinh. Ngươi và ta đều như nhau.”
Lục Trường Sinh bình tĩnh trả lời.
“Không, thực ra ngươi và ta không giống nhau.”
“Dù linh hồn có cùng một nguồn gốc nhưng ngươi là ngươi, ta là ta.”
“Trên dòng thời gian xuất hiện một nhánh rẽ rồi từ đó phân ra vô số dòng thời gian khác nhau, sinh ra vô số linh hồn khác nhau. Chúng ta đều chỉ là một tồn tại ngẫu nhiên trong số đó mà thôi.”
“Xem ra ngươi cũng đang truy cầu Vĩnh Hằng.”
Đồng tử trong mắt Lục Trường Sinh co lại.
“Truy cầu Vĩnh Hằng? Ngươi đã từng thấy Vĩnh Hằng ư?”
Lục Trường Sinh không ngờ lại biết được thông tin về “Vĩnh Hằng” từ miệng một bản thể khác của mình như vậy.
“Vĩnh Hằng… có lẽ vậy. Ta không biết mình có phải đã gặp được Vĩnh Hằng hay không, nhưng vũ trụ của ta có một tấm bia đá cổ, hoàn toàn được tạo thành từ vật chất Bất Hủ và được lưu truyền tới ngày nay.”
Dứt lời Lục Trường Sinh của một vũ trụ khác trực tiếp vung tay lên.
Một tấm bia đá khổng lồ xuất hiện.
Tấm bia đá khổng lồ này quả thực được tạo thành từ vật chất Bất Hủ.
Hơn nữa còn có dấu vết do con người tạo ra.
Phải biết vật chất Bất Hủ rất khó phá hủy.
Huống chi là thay đổi hình dạng của nó.
Mà lúc này tấm bia đá hoàn toàn do con người tạo ra như vậy lại càng hiếm thấy hơn.
“Tấm bia đá này được gọi là Bia Trấn Giới. Có thể trấn áp một giới, trấn áp vũ trụ, sau khi ta có được nó lại phát hiện nó không hề đơn giản, thậm chí nó có thể trấn áp một khu vực của Thời Không Trường Hà, tỷ như như hiện giờ.”
Đối phương thôi động Bia Trấn Giới.
Ngay sau đó dòng nước Thời Không Trường Hà xung quanh như tĩnh lại.
Không còn chảy nữa.
Ngay cả thuyền thời không của Lục Trường Sinh cũng ngừng trôi.
Lục Trường Sinh khẽ nheo mắt.
Tấm Bia Trấn Giới này quả thực không tầm thường.
Ngay cả dòng nước Thời Không Trường Hà mà cũng có thể trấn giữ.
“Chờ đã, trên đó có chữ.”
Lục Trường Sinh không khỏi chấn động.
Hắn nhận ra những chữ viết trên đó.
“Thời Không Hành Giả, Thần?”
“Chủ nhân của Bia Trấn Giới?”
Lục Trường Sinh lẩm bẩm.
“Đúng vậy, tấm Bia Trấn Giới này được cho là do Thời Không Hành Giả – Thần lưu lại. Nhưng Thời Không Hành Giả – Thần là ai thì lại không có gì chứng minh được.”
“Có người nói, Thời Không Hành Giả – Thần chính là tồn tại cảnh giới Vĩnh Hằng vĩ đại, cũng có người nói Thời Không Hành Giả – Thần là một vị tôn giả đã đạt đến cực hạn của đệ tam cảnh.”
“Tóm lại bất kể thế nào thì vị Thời Không Hành Giả – Thần này cũng không phải kẻ tầm thường.”
“Chỉ vì tấm Bia Trấn Giới này nên ta mới chủ động nhảy vào Thời Không Trường Hà. Có tấm Bia Trấn Giới này thì ta có thể đối mặt với bất kỳ sự cố và rắc rối nào trong Thời Không Trường Hà.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận