Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 255. Đao Thập Nhị bị vây khốn, bốn vị cường giả Thiên Đỉnh! (2)



Chương 255. Đao Thập Nhị bị vây khốn, bốn vị cường giả Thiên Đỉnh! (2)




Võ giả đứng thứ sáu mươi mốt trên bảng Thần Lực như Lục Trường Sinh thậm chí còn được chú ý hơn cả ba võ giả đứng đầu.
Lục Trường Sinh nhanh chóng giao nhận đầu lâu, đạt được mấy trăm tiểu công.
“Có tin mới, tin quan trọng đây.”
“Bàn Nhân Đồ bên phía Bắc Lỗ, kẻ đứng thứ bảy mươi lăm trên bảng Thần Lực công khai ước chiến với Đao Thập Nhị.”
“Bàn Nhân Đồ nguyện ý dùng một viên Tăng Tủy Đại Đan làm tiền cược. Đao Thập Nhị mà thắng thì sẽ có được viên Tăng Tủy Đại Đan này.”
“Hơn nữa đôi bên còn có thể phái cao thủ áp trận để đảm bảo cả hai được an toàn.”
Có người nghe ngóng được tin tức từ phía Bắc Lỗ.
Nhất thời mọi người đều ồ lên.
“Tách”.
Tầm mắt mọi người đều đổ dồn về phía Đao Thập Nhị.
Tăng Tủy Đại Đan đấy!
Đây chính là đan dược của cảnh giới Thần Lực, giống như Thần Lực Đại Đan và Bách Đỉnh Đại Đan.
Thậm chí nó còn quý giá hơn nhiều.
Bởi vì sử dụng viên đan dược này còn có thể giúp tăng cường cốt tủy.
Cốt tủy chính là khí quan tạo ra khí huyết, là trụ cột của khí huyết, cũng là trụ cột của cơ thể.
Viên đan dược quý giá như vậy mà Bàn Nhân Đồ lại dám mang ra đặt cược, nói sao thì Lục Trường Sinh không tin nổi.
Bàn Nhân Đồ có viên đan dược ấy chẳng phải cứ giữ lại tự dùng thì hơn sao?
Trừ khi Bàn Nhân Đồ bị điên mới lấy nó ra đặt cược.
Nhưng Bàn Nhân Đồ chắc chắn không điên, vậy thì còn một khả năng khác.
Bẫy!
Đây là cái bẫy nhằm vào “Đao Thập Nhị”.
Hoặc là nói đối phương muốn lợi dụng lòng tham của con người, dụ Đao Thập Nhị động lòng.
Chỉ cần Đao Thập Nhị đồng ý thì phía Bắc Lỗ hẳn là sẽ có cách giết hắn.
“Người Bắc Lỗ vì muốn đối phó ta đúng là bỏ cả vốn gốc rồi, tới cả Tăng Tủy Đại Đan cũng đồng ý lấy ra.”
“Hơn nữa còn tìm cả Bàn Nhân Đồ diễn trò, kẻ này có thù với ta thế nhưng xếp hạng lại ở dưới ta, như thế có thể khiến ta mất cảnh giác, cảm thấy có thể chiến thắng Bàn Nhân Đồ nên sẽ đồng ý ước chiến.”
“Tiếc là chúng coi thường ta quá. Ta muốn có Tăng Tủy Đại Đan thì cứ dùng công trạng mà đổi là xong. Chỉ là một vạn tiểu công thôi mà, một võ giả cảnh giới Thần Lực được ít nhất đổi được một trăm tiểu công. Chém giết mấy chục tên, nhiều nhất cũng chỉ một trăm võ giả Bắc Lỗ là có thể đổi được một vạn tiểu công rồi, cần gì phải mạo hiểm như thế?”
“Thế nên ta sẽ không đi!”
Lục Trường Sinh liếc mắt nhìn qua đám người.
Hắn biết, trong những người này chắc chắn sẽ có gian tế của Bắc Lỗ.
Có điều thế cũng chẳng sao.
Hắn chỉ cần tỏ thái độ rõ ràng mà thôi.
Khiến người Bắc Lỗ biết rằng đừng cố gây chuyện nữa, cứ ngoan ngoãn rửa sạch cổ rồi đợi hắn tới “thu gặt” là được rồi.
Sau đó Lục Trường Sinh rời đi.
Chỉ còn một đám võ giả trợn mắt há hốc mồm kinh ngạc.
“Đao Thập Nhị từ chối à?”
“Đúng là phong cách của Đao tiên sinh, lần này lại khiến đám người Bắc Lỗ tức điên rồi ha ha ha.”
“Người Bắc Lỗ chẳng có cách nào với Đao tiên sinh cả, dù ép buộc hay dụ dỗ, ngay cả ngụy trang che giấu cũng không làm gì được Đao tiên sinh.”
“Lần này người Bắc Lỗ chắc cuống lắm rồi.”
“Có phải Đao tiên sinh quá ổn định rồi không? Xếp hạng của Bàn Nhân Đồ không bằng Đao tiên sinh, hơn nữa còn có một viên Tăng Tủy Đại Đan làm tiền cược, cũng bớt được mấy năm vất vả tu luyện...”
Một số võ giả cảm thấy không thể hiểu nổi.
Đan dược như Tăng Tủy Đại Đan không phải thứ dễ dàng kiếm được.
Sao Đao Thập Nhị lại từ chối nhanh gọn dứt khoát như thế?
Thậm chí còn có vẻ chẳng hề động lòng chút nào.
“Ngu ngốc...”
Rất nhiều người liếc qua kẻ thắc mắc.
Luôn có những kẻ ngu xuẩn dễ động lòng trước lợi ích như vậy.
Tiếc là người động lòng lại không phải là “Đao Thập Nhị”.
Thời gian dần trôi.
Lục Trường Sinh vẫn hành động cẩn thận như cũ, liên tục “thu gặt” trên chiến trường Bắc Vực.
Người Bắc Lỗ dường như cũng đã hết cách với hắn.
Chúng không còn mong đợi “Đao Thập Nhị” sẽ nghênh chiến nữa.
Thế nên chúng từ bỏ việc tìm kiếm Đao Thập Nhị, ngược lại bắt đầu ra tay với các võ giả khác của vương triều Đại Ngư.
Thế công cũng càng thêm mãnh liệt.
Cứ như thể muốn đền bù lại tất cả tổn thất từ chỗ “Đao Thập Nhị”.
Thế nên từ giữa tháng trở đi, mức độ kịch liệt trên chiến trường Bắc Vực lại gia tăng.
Số lượng tử thương mỗi ngày đã cao gấp vài lần.
Lục Trường Sinh vẫn cẩn thận như mọi khi.
Hắn đã quan sát một đội ngũ người Bắc Lỗ suốt hai canh giờ.
Đây là một đội ngũ bốn người.
Nhìn không có gì đặc biệt, chỉ coi như võ giả Thần Lực bình thường.
Có lẽ chúng có thực lực cấp độ Bách Đỉnh đấy, nhưng chắc chắn không có ai lên được bảng Thần Lực cả.
“Không sai, chính là các ngươi!”
Lục Trường Sinh lựa chọn mục tiêu.
Hoặc là nói, lựa chọn “con mồi”.
Vì thế Lục Trường Sinh không hề do dự, bắt đầu dốc toàn lực chạy về phía đối phương.
Đội ngũ người Bắc Lỗ này có tất cả bốn võ giả cảnh giới Thần Lực, cả đám có vẻ rất cẩn thận quan sát bốn phía.
Thế nhưng, không trung đột nhiên “tối” sầm xuống.
Thảo nguyên xung quanh cũng như lập tức biến thành biển sao đen nhánh.
Một thác nước ba nghìn thước từ trời cao nháy mắt đổ ập xuống, xuyên qua không trung.
Trong lòng bốn người lập tức rung lên.
“Hắn tới rồi!”
“Đao Thập Nhị, Tinh Không Bộc Bố Ý Cảnh!”
“Ha ha ha, rốt cuộc cũng chờ được Đao Thập Nhị!”
Bốn người thấy vậy không những không hề kinh sợ mà ngược lại còn lấy làm mừng.
Chúng đã quá quen thuộc với Đao Thập Nhị.
Dù chưa từng gặp mặt nhưng người Bắc Lỗ đều nhớ kỹ như in đặc điểm của Đao Thập Nhị.
“Hử?”
Đột nhiên Lục Trường Sinh như cảm thấy điều gì đó đáng ngờ.
Biểu hiện của bốn tên này rất lạ.
Như bình thường, nếu gặp phải hắn thì đối phương sẽ phải giãy giụa muốn trốn thoát mới đúng chứ?
Dù có biết là trốn cũng không được nhưng không thể tỏ vẻ mừng như điên vậy được.
Ấy vậy mà hiện giờ cả bốn người đều vô cùng hưng phấn, như thể đã “chờ mong” Đao Thập Nhị xuất hiện từ rất lâu rồi. Hết chương 255.



Bạn cần đăng nhập để bình luận