Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 2053: Đại chiến với chủ nhân Hằng Quang, bước lên Đỉnh Vũ Trụ!

Đây là Bạch Đế.
Những người khác không nói gì.
Giờ Bạch Đế đang rất tức giận, ai cũng biết hậu duệ của Bạch Đế đã bị Lục Trường Sinh giết chết.
Còn nghe đồn Bạch Đế vì muốn lấy lại Hoàng Kim Chiến Kích đã phải trả cái giá rất đắt, bị Chúa Tể Phi Long đòi một món lớn.
Thế nên sao Bạch Đế lại tán dương Lục Trường Sinh nổi?
Chúa Tể Phi Long chỉ khẽ cười nói: “Cũng chưa chắc. Nếu Trường Sinh đã dám khiêu chiến với chủ nhân Hằng Quang chứ không muốn đợi thêm trăm năm, cũng không nguyện ý để chủ nhân Hằng Quang yên ổn dỡ xuống danh hiệu ‘Đỉnh Vũ Trụ’ thì chắc chắn cũng có tự tin.”
“Dù ta không biết Trường Sinh dựa vào đâu, nhưng từ trước đến nay tại Đỉnh Vũ Trụ hắn chưa từng bại một trận nào. Ai mạnh ai yếu đợi lát nữa xem là biết, giờ tranh luận cũng không có ý nghĩa gì.”
“Bạch Đế, ngươi thấy đúng không?”
Sắc mặt Bạch Đế vẫn rất bình tĩnh.
Nhưng ai cũng biết, e rằng trong lòng Bạch Đế không vui vẻ gì.
“Không cần nhiều lời, ta cược cho chủ nhân Hằng Quang mười triệu nguyên tinh!”
Bạch Đế thản nhiên nói.
Mười triệu nguyên tinh!
Đây con số rất lớn.
Nhưng chỉ có mình Chúa Tể Phi Long hiểu ý cười một tiếng.
Hắn biết vì sao Bạch Đế lại cược 10 triệu nguyên tinh.
Hóa ra là “mất” 10 triệu nguyên tinh với Lục Trường Sinh nên muốn kiếm lại đây mà.
Nhưng Chúa Tể Phi Long cũng không nói thêm gì nữa.
Đều là Chúa Tể tam cảnh, có cạnh khóe nhau mãi cũng không có ý nghĩa gì.
Thế là hắn hướng mắt nhìn về phía lôi đài.
Rất nhiều người đều đang đợi.
Lục Trường Sinh đã đi vào thông đạo phía sau lôi đài.
Lâm Thanh Loan và Phương Xuyên đều nhìn Lục Trường Sinh với vẻ nghiêm túc.
“Trường Sinh, nếu không đánh lại thì nhận thua cũng không sao…”
Lâm Thanh Loan lên tiếng.
Từ khi cùng Lục Trường Sinh tới Đỉnh Vũ Trụ, Lâm Thanh Loan chưa bao giờ dặn Lục Trường Sinh chủ động nhận thua như vậy.
Nhưng lần này nàng không thể không nói.
Dù sao lần này khác mọi lần.
Uy danh của chủ nhân Hằng Quang quá lớn.
Thậm chí ngay cả tỷ lệ đặt cược nàng cũng không nhắc tới.
Thật ra tỷ lệ đặt cược của Lục Trường Sinh cao tới bốn!
Về cơ bản những thế lực lớn kia cũng không quá coi trọng Lục Trường Sinh.
“Ta biết.”
Lục Trường Sinh gật đầu.
Hắn biết Lâm Thanh Loan chỉ quan tâm mình.
Nhưng quan tâm quá sẽ bị loạn.
Ai mà biết giờ thực lực của Lục Trường Sinh đạt đến mức khủng bố thế nào?
Chỉ sợ cũng chính Lục Trường Sinh cũng không rõ giờ hắn dốc toàn lực ứng phó, bộc phát ra toàn bộ thực lực sẽ là kinh khủng tới mức nào.
Thế nhưng hắn rất hưng phấn.
Chủ nhân Hằng Quang, đây là một đối thủ đủ cường đại, thậm chí có thể nói là rất hoàn mỹ!
Lục Trường Sinh đi từ trong thông đạo ra ngoài.
Hắn vừa sải bước ra, tiến vào trong lôi đài.
Bốn phía xung quanh lôi đài lập tức vang lên vô số tiếng hoan hô.
Bất kể thế nào thì Lục Trường Sinh cũng dám khiêu chiến chủ nhân Hằng Quang, mà chuyện này cần rất nhiều dũng khí.
Có nhiều chủ lôi đài cấp độ Vô Địch như vậy nhưng không một ai dám khiêu chiến, chỉ có Lục Trường Sinh dám, điều này kỳ thực đã chứng tỏ rất nhiều vấn đề.
Lúc này dưới lôi đài cũng có một số chủ lôi đài cấp độ Vô Địch.
Thậm chí bọn hắn cũng có tư cách khiêu chiến với chủ nhân Hằng Quang.
Nhưng bọn hắn lại chọn đợi thêm trăm năm, đợi đến khi chủ nhân Hằng Quang trùng kích nhị cảnh, dỡ xuống danh hiệu “Đỉnh Vũ Trụ” rồi tính.
Bởi vậy lúc bọn hắn nhìn thấy Lục Trường Sinh, trong lòng cũng có muôn vàn cảm khái.
“Luận về dũng khí, ta không sánh bằng Lục Trường Sinh.”
“Chủ nhân Hằng Quang… cũng có thể coi là nhân vật tuyệt thế quét ngang cả một thời đại. Nhất định phải dành sự tôn trọng lớn nhất cho nhân vật quét ngang cả một thời đại thế này, khiêu chiến chủ nhân Hằng Quang lúc này ư? Không phải là dũng khí, mà là ngu xuẩn!”
“Ngu xuẩn? Giờ đôi bên thắng bại chưa rõ sao lại nói tới ngu xuẩn? Nếu Lục Trường Sinh thắng, nghĩ lại câu nói này liệu ngươi còn mặt mũi làm chủ lôi đài cấp độ Vô Địch tiếp không?”
Trong nhất thời, giữa các chủ lôi đài cấp độ Vô Địch cũng nảy sinh tranh chấp.
Rất nhiều người kính nể dũng khí của Lục Trường Sinh, nhưng cũng có người chẳng hề đánh giá cao, cảm thấy Lục Trường Sinh đang lòe người, đây là hành vi ngu xuẩn.
Nhưng bất kể thế nào thì Chúa Tể tam cảnh, đại năng nhị cảnh, còn có rất nhiều chủ lôi đài cấp độ Vô Địch và một số thế lực lớn đều đang gắt gao chú ý trận chiến này.
Bên ngoài nghị luận ầm ĩ, nhưng với người từng trải vô số trận chiến như chủ nhân Hằng Quang mà nói, tất cả đều rất quen thuộc, cũng rất bình thường.
Hắn từng bước một đi ra thông đạo, bước vào trong lôi đài.
“Rầm.”
Lôi đài phong bế.
Hoàn cảnh trên lôi đài biến đổi trong nháy mắt.
Biến thành đại vũ trụ vô biên vô tận.
Lục Trường Sinh và chủ nhân Hằng Quang lẳng lặng đứng giữa hư không, giằng co từ đằng xa.
Xung quanh đều trở nên yên lặng.
Mọi thứ bên ngoài không thể quấy nhiễu tới Lục Trường Sinh và chủ nhân Hằng Quang.
Thế nhưng hai người cũng không vội động thủ.
“Ngươi không nên khiêu chiến ta, đây có lẽ là sai lầm lớn nhất của ngươi tại Đỉnh Vũ Trụ!”
Chủ nhân Hằng Quang lắc đầu.
“Vậy sao?”
“Thế nhưng ta lại thấy vẻ hưng phấn từ ánh mắt ngươi, không phải ngươi cũng đang mong chờ có người khiêu chiến mình à?”
“Mà giờ ta đến rồi đây!”
Lục Trường Sinh bình tĩnh nói.
Chủ nhân Hằng Quang chỉ cười.
“Xem ra chúng ta là cùng một loại người…”
Hai người nhìn nhau cười một tiếng.
Đúng vậy bọn hắn là cùng một loại người.
Gặp được đối thủ cường đại, trong lòng không chỉ không hề sợ hãi hay lo lắng mà ngược lại còn rất hưng phấn.
Đã bao lâu chủ nhân Hằng Quang chưa gặp đối thủ mạnh như vậy?
Có lẽ đã quá nhiều năm.
Mỗi lần đều trống lịch, không một ai dám khiêu chiến hắn.
Những kẻ được gọi là chủ lôi đài cấp độ “Vô Địch” tới cả dũng khí khiêu chiến hắn cũng không có, nói gì tới vô địch chứ?
Chẳng khác nào trò cười.
Mà giờ cuối cùng chủ nhân Hằng Quang cũng đợi được người muốn khiêu chiến hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận